Chương trước
Chương sau
Không dám quay đầu, nhưng trong lòng đã dâng đầy chua xót, Ôn Tư chỉ cảm thấy cơ thể mình cũng đang run rẩy, cuối cùng cô lấy hết can đảm, nhưng không đợi cô quay đầu, một bàn tay ấm áp đã che kín hai mắt của cô.
“Đừng nhìn, ta không sao.” Là giọng của Tống Vĩnh Kỳ, trầm thấp lại tràn đầy lôi cuốn, khiến cho người ta không khống chế được mà chìm đắm.
Ôn Tư công chúa giơ tay, muốn gỡ tay Tống Vĩnh Kỳ xuống, cô muốn biết Tống Vĩnh Kỳ bị thương có nặng không, cô muốn nhìn người đàn ông dùng cơ thể chặn kiếm thay cô này, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại cứ ngang ngược che mắt cô, sau đó cúi người dùng một tay kéo cô đứng dậy, chậm rãi đi về phía đại điện tẩm cung của cô.
“Ta... chàng...” Ôn Tư công chúa lên tiếng, mấy lần muốn nói chuyện cùng Tống Vĩnh Kỳ, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại không cách nào thốt ra.
“Nàng mệt rồi, đi nghỉ trước, lát nữa ta đến tìm nàng.” Tống Vĩnh Kỳ cố gắng kiềm chế suy yếu trong giọng nói, dịu dàng lên tiếng.
Ôn Tư công chúa gật đầu, mặc cho Tống Vĩnh Kỳ đẩy mình ra khỏi tẩm điện...
Sau khi cô rời đi, cửa tẩm điện sau lưng đột nhiên đóng lại, lúc này cô mới phản ứng được, khi xoay người đẩy cửa thì cửa đã bị đóng từ bên trong.
Lúc này, tất cả đã kết thúc, Tống Vĩnh Kỳ cũng không cần phải gồng mình nữa.
Lý do duy nhất chính là Tống Vĩnh Kỳ bị thương rất nặng, y không muốn cho mình nhìn thấy.
Bây giờ, cô đã không đủ sức thay đổi mọi chuyện, lại cũng không cách nào dặn dò Tống Vĩnh Kỳ đi nghỉ ngơi, cả người cô mềm nhũn ngồi trên mặt đất, đáy lòng tràn đầy lo lắng, ngay cả mệt mỏi trong người cũng phảng phất như không cảm thấy.
“Công chúa, người bị thương rồi, ta mang người đi băng bó.” Huyên Nhi thấy Ôn Tư mất hồn mất vía ngồi dưới đất, nhìn thấy vết máu trên áo cô, sốt ruột nói.
“Ta không sao, ta không sao, ta chờ ở chỗ này.” Ôn Tư công chúa chỉ liếc nhìn Huyên Nhi một cái, tất cả tinh thần lại tập trung vào cánh cửa đã đóng kia.
“Công chúa, bên trong làm sao vậy? Là người kia đến phải không? Ta đã biết chắc chắn y sẽ đến mà, sao y nỡ lòng để người bị thương chứ.” Huyên Nhi nghe thấy tiếng vang trong phòng, trong lòng đã vô cùng chắc chắn, mặc dù không thích người đàn ông kia, nhưng không hiểu vì sao lại tin tưởng, khi công chúa gặp nguy hiểm, y sẽ xuất hiện đầu tiên.
“Huyên Nhi, đừng nói chuyện, ta nghe thấy giọng nói của chàng rồi.” Ôn Tư công chúa khẽ nói, sau đó ghé sát tai vào cánh cửa.
Huyên Nhi không nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói, nhưng cũng thông minh ngậm miệng lại, mà Ôn Tư cũng không nghe thấy lời Tống Vĩnh Kỳ nói, vừa rồi truyền đến tai cô là tiếng rên rỉ của Tống Vĩnh Kỳ.
Chắc hẳn y bị thương rất nặng? Nếu không sao lại sẽ... Ôn Tư công chúa chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều là cảnh tượng thanh kiếm kia bay về phía mình, thanh kiếm kia đâm vào người y sẽ đau đớn đến thế nào, cô hận sao đau đớn kia không rơi xuống người mình.
“Công chúa, sao người không đi vào chứ, đây là tẩm cung của người mà, chúng ta vào xem.” Huyên Nhi thấy Ôn Tư công chúa ngơ ngẩn ngồi dưới đất, cuối cùng không nhịn được nói ra, đồng thời khi nói chuyện, nàng ta còn đưa tay đẩy cửa, chỉ là cửa đã bị người ở bên trong khóa rồi, không đẩy ra được.
“Chàng cản kiếm thay ta, chàng bị thương rất nặng, lại không muốn cho ta nhìn thấy, chàng không cho ta đi vào, chàng...” Lúc nói chuyện, trong mắt Ôn Tư công chúa đã ngấn đầy nước mắt.
Cô và Tống Vĩnh Kỳ gặp nhau không nhiều, mình thật sự không đáng để y đánh cược tính mạng đi bảo vệ, hơn nữa, y là người chu đáo cỡ nào, còn không muốn cho cô nhìn thấy máu tươi, nhưng y làm sao biết được, y càng suy nghĩ vì cô như vậy, trong lòng cô lại càng áy náy thêm...
“Thiên Sơn ngươi ở bên trong không? Mau mở cửa cho chúng ta, công chúa rất lo lắng người ở bên trong kia, Thiên Sơn, ngươi nghe thấy không?” Huyên Nhi nghĩ rằng Thiên Sơn còn ở bên trong, nàng ta cao giọng hô lên, nhưng bên trong vẫn không có ai đáp lại.
Bên trong tẩm điện đã không còn tiếng động, ngay cả âm thanh nhỏ vụn lúc trước cũng không còn.
Điều này khiến sợ hãi trong lòng Ôn Tư công chúa càng dâng cao, cô nhìn Huyên Nhi, tất cả trong mắt đều là bất lực.
Ôn Tư công chúa khống chế toàn bộ phủ Thái tử, có khi nào lại bất lực và hốt hoảng thế này? Tựa như một đứa trẻ không giúp được gì.
Cuối cùng vẫn là Huyên Nhi gọi người trong phủ đến, cưỡng ép phá cửa, bên trong không có âm thanh, cho dù biết đây là Tống Vĩnh Kỳ cố gắng kiên trì, nhưng rốt cuộc Ôn Tư công chúa cũng không chờ nổi.
Cô không cách nào khống chế được lo lắng đang gào thét dưới đáy lòng, cho đến bây giờ cô cũng không biết, thì ra lo lắng cho một người chính là như vậy.
Cửa mở ra rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tống Vĩnh Kỳ trong phòng.
Ngay cả những ám vệ khát máu đó cũng không thấy, còn cả những thích khách kia, cả đã chết và còn sống, đều không thấy bóng dáng.
Chỉ có Thiên Sơn yên tĩnh nằm trên giường của Ôn Tư công chúa, vết thương đã được băng bó, người lại đang mê man ngủ đi.
Khi Huyên Nhi chạy đến đầu giường kiểm tra vết thương của Thiên Sơn, Ôn Tư công chúa lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một vũng máu, cô nhớ rất rõ ràng, nơi vũng máu kia xuất hiện, chính là nơi Tống Vĩnh Kỳ cứu mình.
Màu máu đỏ thẫm chói mắt đâm thẳng vào trái tim cô.
“Công chúa, đây là...” Huyên Nhi thấy công chúa đang ngơ ngẩn, không nhịn được chạy đến trước mặt cô nhắc nhở, một câu chưa nói hết, lại khiến Ôn Tư công chúa rơi đầy nước mắt, cô nhìn Huyên Nhi, khẽ nói: “Đây là máu của chàng, là vì ta mà chảy.”
“Người này, thật là...” Huyên Nhi nhìn vũng máu lớn này, đáy lòng tràn đầy sợ hãi, vết thương này phải lớn cỡ nào mới có thể chảy nhiều máu như vậy, mà nếu như vết thương này xuất hiện trên thân thể công chúa...
“Công chúa, có lẽ y thật sự thích người.” Huyên Nhi không nhịn được khẽ nói.
Mặc dù nàng ta không thích người kia, nhưng ánh sáng nhu hòa trong mắt người kia, quan tâm để ý của người kia đối với công chúa lại không phải là giả, nếu như không thích, chắc chắn y sẽ không liều mạng thế này.
Ôn Tư công chúa cười, nhưng trong tươi cười dần dần lộ ra đắng chát, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói với Huyên Nhi: “Chàng là Tống Vĩnh Kỳ.”
Huyên Nhi không rõ cho lắm, hồi lâu sau mới đột nhiên nhớ đến cái gì mà nhìn Ôn Tư công chúa, rất lâu rất lâu sau, lên tiếng nói một câu: “Hoàng đế Đại Lương?”
Ôn Tư công chúa không nói gì, bước từng bước đến giường Thiên Sơn đang nằm, mặc dù Thiên Sơn mê man, nhưng cũng không yên ổn, trong miệng cứ liên tục hô chủ tử, Môn chủ...
“Công chúa, đây là chuyện tốt, không phải trước đó người muốn gả cho Hoàng đế Đại Lương sao, chỉ cần người gả cho y, đến lúc đó lỡ như Thái tử không có ở đây, chúng ta có thể nâng đỡ tiểu thái tôn, còn đám người Tam Hoàng tử, chúng ta cũng không cần sợ hãi rồi.” Nghĩ đến người si tình với công chúa chính là Hoàng đế Đại Lương, dự định trước đó của công chúa có thể dễ dàng thực hiện rồi, chuyện tốt như vậy, nàng ta không hiểu sao công chúa phải do dự.
Dường như vui sướng của Huyên Nhi không rơi vào đáy mắt Ôn Tư công chúa, cô chỉ lo lắng nhìn Thiên Sơn nằm trên giường, rất lâu vẫn không nói tiếng nào.
“Không đúng, công chúa, rõ ràng y không đồng ý hòa thân, sao đột nhiên lại có... tình cảm sâu đậm với người chứ?” Huyên Nhi tỉnh táo lại từ trong vui sướng, khi nhìn Ôn Tư công chúa, đáy mắt nhiều thêm mấy phần nghi hoặc, mà Ôn Tư công chúa chỉ thoáng nhìn Huyên Nhi, lại cũng không nói chuyện.
Bởi vì lúc này, tất cả chuyện cũ trước kia đều không đáng để lo tới, cô chỉ lo lắng cho vết thương của người kia, cô biết mình lo hơi quá, nhưng cô vẫn đang tự khuyên nhủ mình, sở dĩ cô lo lắng như vậy là vì chàng bảo vệ mình nên mới bị thương.
Nghĩ đến người kia, Ôn Tư công chúa không nhịn được thở dài, tất cả cũng chỉ là cô lừa mình dối người mà thôi, người kia xuất hiện mấy lần, đã thành công bén rễ trong trái tim cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.