“Ngươi đúng là đã nằm ngoài dự đoán của ta.” Lương Quang Tường không khỏi thở dài, y tưởng chỉ có mình hối hận nhưng không ngờ người đưa ra lựa chọn trái ngược với mình lúc đó là Lý Tuân lại cũng hối hận, nhận thức này khiến lòng y chua xót.
“Ta không hối hận.” Lý Tuân nói với Lương Quang Tường một cách rất nghiêm túc, sau khi đến Tử Húc Quốc rất lâu, Vạn Lương đã viết thư cho hắn, kể cho hắn nghe chuyện Yên Nhi ở trên đỉnh núi khi đó, Yên Nhi của hắn hy vọng hắn là một nam tử ngay thẳng, không thẹn với lòng.
“Nhưng thê tử ngươi đã không còn nữa rồi.” Lương Quang Tường thở dài, đây là lý do duy nhất để y tự an ủi mình, Lý Tuân đã không còn vợ mà người y yêu vẫn còn sống.
Lý Tuân mỉm cười Lương Quang Tường, hai năm nay y đã già đi rất nhiều, không còn phong độ khí phách như năm đó nữa.
“Cho dù nàng còn sống thì thế nào, nàng vẫn không chịu gặp ngươi, nàng và hài nhi hận ngươi, Ôn Yến là ân nhân cứu mạng của họ, mà ngươi lại suýt chút nữa đã hại chết Ôn Yến, ngươi còn phản bội Phi Long Môn của Ôn Yến.” Từng lời Lý Tuân nói như từng nhát dao cắt đứt sự tỉnh táo của Lương Quang Tường, mọi sự nguỵ trang đã bị quét sạch vào lúc này. Lương Quang Tường nhìn Lý Tuân, nghiêm túc nói: “Nàng sẽ không hận ta, nàng biết mọi điều ta làm đều vì tương lai của chúng ta.”
Đây là lý do Lương Quang Tường đã thuyết phục bản thân bao năm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1631353/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.