Ôn Tư công chúa dẫn Huyên Nhi và Thiên Sơn đi tới cửa hàng đồ chơi lúc trước, thì thấy Tống Vĩnh Kỳ đang đứng chuyên chú lựa đồ chơi ở trong đó, còn Lộ công công thì đứng cạnh y nói gì đó. Ôn Tư công chúa chỉ nhìn thấy gò má của y, nhưng không hiểu sao nụ cười dịu dàng ấm áp đó lại làm cô cảm thấy quen thuộc. “Công chúa, lần trước Thành Nhi rất thích mặt nạ con khỉ mà chúng ta mua, lần này chúng ta lại mua mặt nạ heo con cho cậu bé đi, người xem heo con này dễ thương ghê.” Huyên Nhi vừa nói vừa vươn tay lấy mặt nạ heo con ở gần đó, nhưng không ngờ tay nàng chưa kịp chạm vào mặt nạ đó, đã bị Lộ công công lấy mất, đến khi Ôn Tư công chúa và Huyên Nhi nhìn qua đó, Lộ công công đã nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng, tiểu chủ nhân Niệm Y thích mấy thứ mũm mĩm này nhất, nên chắc chắn sẽ thích mặt nạ heo con này. “Người này thật là, chúng ta đã nhìn thấy mặt nạ đó trước, sao ông lại cướp đồ của chúng ta thế?” Thấy người cướp là Lộ công công, Huyên Nhi nhất thời bùng lửa giận, nhất là lúc nhìn thấy dáng vẻ nịnh bợ của Lộ công công khi nói với Tống Vĩnh Kỳ, khiến nàng cảm thấy ông ta cố ý làm vậy với nàng. “Các ngươi cũng thích à? Vậy ta nhường các ngươi là được.” Lúc này Lộ công công mới nhìn thấy Huyên Nhi, nàng ta vừa dứt lời, ông đã ngoan ngoãn đưa mặt nạ tới trước mặt Huyên Nhi, còn nhìn Ôn Tư công chúa với vẻ mặt lấy lòng. Lúc Huyên Nhi lên tiếng, Tống Vĩnh Kỳ đã quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ôn Tư công chúa bằng ánh mắt nóng rực, đáy mắt tuôn trào tình cảm mãnh liệt không hề kiêng kỵ... “Chuyện này...” Huyên Nhi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu khẩu rồi, nên thấy Lộ công công nhanh chóng đầu hàng như thế thì hơi sửng sốt. “Nếu các ngươi thích thì ta nhường các ngươi đấy, chủ nhân của ta không có sở thích cướp đồ người khác, đúng không?” Lộ công công nói xong thì sốt ruột kéo y phục Tống Vĩnh Kỳ, sợ y sẽ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với môn chủ Ôn Yến. Hành động của Lộ công công đã làm Tống Vĩnh Kỳ tỉnh táo lại, nhưng y không biết ông ta đang nói gì, đành phải cười lúng túng với Ôn Tư công chúa. “Không ngờ ngươi cũng mua đồ chơi cho trẻ nhỏ.” Ôn Tư công chúa cười nói với Tống Vĩnh Kỳ, y thấy nụ cười lạnh nhạt của cô thì tim nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết phải nói gì, y nhận ra rằng trước mặt Ôn Yến mình sẽ luống cuống tay chân. Lộ công công thấy Tống Vĩnh Kỳ chỉ cười chứ không nói gì, thì rất sốt ruột, ông liên tục kéo ống tay áo của y, nhưng y vẫn không có phản ứng gì. “Tiểu chủ nhân của chúng ta là do chủ nhân chúng ta nuôi lớn, đừng nói là đồ chơi của tiểu chủ nhân, ngay cả y phục đồ ăn cũng do chủ nhân chúng ta lo liệu hết.” Lộ công công nói với Ôn Tư, muốn để Ôn Tư công chúa nhận ra chủ nhân là chuyện rất khó, nhưng ông biết rõ, môn chủ Ôn Yến là người thương chủ nhân nhất, đồng thời cũng là người mềm lòng nhất, nếu cô ấy biết chủ nhân làm nhiều chuyện vì tiểu chủ nhân Niệm Y như thế, chắc chắn sẽ rất cảm động. “Môn chủ các ông là một phụ thân tốt.” Ôn Tư công chúa lạnh nhạt đáp, rồi nói với Huyên Nhi: “Ngươi trả lại mặt nạ cho họ đi, là bọn họ nhìn thấy nó trước.” “Chủ nhân, Thành Nhi thích loại mặt nạ này nhất, người cũng đã đồng ý mua cái khác cho cậu bé rồi, lần này chúng ta...” Huyên Nhi hơi luyến tiếc ôm mặt nạ được làm tinh xảo trong tay, vẻ mặt đầy sự không nỡ. “Chủ nhân, Niệm Y cũng thích mặt nạ heo con này lắm...” Thiên Sơn nói nhỏ vào tai Ôn Tư công chúa. Thiên Sơn không biết câu nói này của mình có sức ảnh hưởng nào không, dù gì thì giờ trong lòng Môn chủ, Niệm Y không có bất kỳ quan hệ gì với cô ấy. “Ừm, nếu hai đứa trẻ đều thích, vậy thì cảm ơn hai người đã nhường món đồ này cho chúng ta.” Nghĩ đến đứa bé dễ thương đó, Ôn Tư công chúa liền khẽ cười, rồi nói nhỏ. Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, luôn nhìn chằm chằm Ôn Tư công chúa, không ai biết y cố gắng thế nào mới chống lại được tình cảm đang dâng trào mãnh liệt ở trong tim, cũng không ai biết y kiềm chế đến đâu mới có thể nhẫn nhịn không bước tới ôm Ôn Yến vào lòng. Ôn Yến của y đang ở ngay trước mắt, nhưng y lại không biết làm thế nào để tới gần... “Không cần cảm ơn đâu, đây là chuyện nên làm thôi, đúng không chủ nhân?” Lộ công công thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói gì, thì trong lòng rất nóng ruột, ông cười nói với Ôn Tư công chúa, rồi âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Tống Vĩnh Kỳ, hy vọng y có thể nói thêm mấy câu với cô, dù gì cũng là cơ hội hiếm có, không dễ gì bọn họ mới gặp mặt Ôn Tư công chúa. Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng gật đầu, lúc này Lộ công công mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mong ước chủ nhân của ông có thể nói mấy câu với cô lại không thể nào trở thành hiện thực. “Chúng ta có thể gặp mặt lần nữa là do duyên phận, ta thấy mấy món đồ chơi này cũng rất tốt, nên tặng hết cho các ngươi.” Lộ công công cố gắng tạo cơ hội để Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Tư công chúa trò chuyện, nên tặng hết mấy món đồ chơi mà hai người đã chọn lúc nãy tới trước mặt Huyên Nhi như dâng vật quý. Thiên Sơn không thể nhìn tiếp hành động nịnh nọt này của Lộ công công, lúc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nàng cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đường đường là một bậc Đế Vương không hề biến sắc trên triều đình đầy sóng gió, vậy mà trước mặt một người phụ nữ lại không nói ra được một câu... “Chúng ta không thèm đồ của các ngươi, ngươi đừng nhìn tiểu thư nhà ta như thế, ta còn tưởng các ngươi thật sự đã trở thành người tốt, hóa ra vẫn chưa hết gian xảo, tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Cuối cùng Huyên Nhi cũng nhìn thấy ánh mắt si mê của Tống Vĩnh Kỳ khi nhìn Ôn Tư công chúa, sự hài lòng vốn dành cho Lục công công cũng nhất thời biến thành lửa giận, không ngờ người này vẫn còn ngấp nghé Công chúa nhà nàng, thật không thể nhịn được. Lúc nãy Ôn Tư công chúa cũng cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng cô không hề cảm thấy chán ghét, nên mới không nhiều lời, giờ bị Huyên Nhi nói nói trắng ra như thế, tất nhiên sẽ thuận theo nàng ta xoay người rời đi, Lộ công công thấy bọn họ sắp rời đi thì càng sốt ruột hơn, ông ôm đồ chơi ở trước mặt, rồi chạy tới chỗ Ôn Tư công chúa lấy lòng: “Cô nương, các ngươi vẫn chưa cầm đồ chơi này, đây là quà chủ nhân chúng ta tặng cho các ngươi.” “Không công không hưởng lộc, nếu đây là quà mà chủ nhân các ngươi tỉ mỉ chọn cho tiểu chủ nhân, vậy thì ngươi cầm về cho tiểu chủ nhân của ngươi đi.” Ôn Tư công chúa lạnh nhạt nói, nhưng thái độ lại rất kiên định. Lộ công công bất đắc dĩ, cũng không tìm được lý do để giữ bọn họ ở lại, đành phải nhìn Tống Vĩnh Kỳ bằng ánh mắt cầu cứu. Không dễ gì Thiên Sơn mới giúp bọn họ dẫn Ôn Yến môn chủ ra khỏi phủ Thái tử, để hai người có được cơ hội tiếp xúc tốt thế này, chẳng lẽ lại cứ bỏ lỡ như thế? Bình thường chủ nhân thông minh quả quyết, sao giờ lại... “Chủ nhân, người đừng im lặng nữa, môn chủ thật sự rời đi rồi, chưa biết lần sau gặp mặt sẽ là khi nào?” Lộ công công nóng ruột nói. Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Lộ công công, rồi nói về phía Ôn Tư công chúa: “Ôn Tư công chúa, xin đợi một lát.” Nghe thấy xưng hô này của Tống Vĩnh Kỳ, mắt cô lóe lên tia sắc bén, nếu cô nhớ không lầm, hình như cô chưa từng nói cho y biết về thân phận của mình, nhưng tại sao y lại biết. “Ngươi điều tra ta?” Ôn Tư công chúa quay đầu lại, nhìn Tống Vĩnh Kỳ với vẻ mặt đầy đề phòng và xa cách, hoàn toàn khác với người bình thản lúc nãy. “Ta...” Tống Vĩnh Kỳ không biết phải giải thích thế nào, y có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng giờ y không thể nói ra một câu. Y biết rõ, giờ Ôn Tư công chúa sẽ không lắng nghe những tình cảm lúc trước của mình, giờ cô đang đề phòng y, bởi vì y đã biết rõ thân phận của cô. “Ta không có ác ý.” Tống Vĩnh Kỳ chỉ nói được một câu, y điều tra cô là để hiểu rõ cô, đồng thời cũng bảo vệ cô, nhưng nếu anh nói ra, Ôn Tư công chúa sẽ không tin. “Ta không thích thế.” Ôn Tư công chúa bình tĩnh nói xong thì xoay người rời đi, hàng ngàn lời giải thích đang tuôn trào trong lòng đều trở nên vô ích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]