Chương trước
Chương sau
“Dựa vào ngươi? Đúng thật là không xứng. Kinh Mặc và Trọng Lâu không có sự chăm sóc của mẫu thân, còn có người của Phi Long Môn chúng ta bảo vệ, trong 5 năm môn chủ không ở đây, không ai có thể thay thế vị trí của người cả, ngươi thì có tư cách gì chứ? Chỉ dựa vào một quý phi Đại Lương như ngươi, còn thông đồng với quân Nam Chiếu? Hay là dựa vào quan hệ giữa ngươi và Tống Vân Lễ? Chỉ là bọn ta không muốn giết chết ngươi, nếu như muốn ngươi chết, bọn ta có hàng trăm cách, thế nên tốt nhất là ngươi cứ ngoan ngoãn thành thực ở lại đây, đừng làm chướng mắt Phi Long Môn bọn ta, nếu không, cho dù thuật dùng độc của ngươi thông thiên, bọn ta cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.” Thiên Sơn tức giận đứng dậy, vươn tay ra ôm Kinh Mặc và Trọng Lâu vào lòng, đưa ra lời cảnh cáo mạnh mẽ với Khanh Nhi.
Khanh Nhi nhìn Thiên Sơn, đang định lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói của Gia Cát Minh vang lên ở bên cạnh, chàng nói: “Là một tiểu hoàng tử.”
Thiên Sơn cũng không tức giận với Khanh Nhi nữa, nàng ta nắm tay hai đứa trẻ đi về phía Gia Cát Minh, nhìn Gia Cát Minh lấy một đứa bé sơ sinh từ trong bụng Tiết Lâm Lâm ra, mềm mại, mà hơi thở lại rất mỏng manh.
“Gia Cát Minh, tiểu hoàng tử…” Thiên Sơn đưa tay ra, muốn chạm vào đứa trẻ, nhưng bàn tay vừa chạm tới chiếc mũi bé nhỏ kia, hô hấp của nàng ta đã ngừng lại, nàng ta căng thẳng nhìn Gia Cát Minh.
“Đứa bé vẫn ổn, chỉ là cơ thể người mẹ quá yêu, nên bây giờ nó vẫn còn hơi yếu, đã lấy được đứa bé ra, ngươi đi rửa qua cho nó, rồi che đậy cho kĩ, đưa đến chỗ Thái hậu đi, ta sẽ khâu nốt, An Nhiên, ngươi lập tức chuẩn bị chỉ khâu, chúng ta nhanh chóng làm xong, gắng sức để sư phụ của ngươi mất càng ít máu càng tốt.” Gia Cát Minh căng thẳng nói, công việc trên tay cũng không hề dừng lại.
Vấn đề lớn nhất của Ôn Yến chính là lúc trước mất máu quá nhiều, bây giờ nguồn máu không đủ, nếu không phải có thuật châm cứu, tính mạng của cô cũng chẳng thể giữ nổi nữa, tác dụng làm ổn định các bộ phận cơ thể của thuật châm cứu đã mất tác dụng, bọn họ buộc phải nhanh chóng khâu lại, sau đó tiếp tục dùng thuật châm cứu để phong bế các bộ phận quan trọng của cơ thể lại, để chúng có thể vận hành tiếp như bình thường.
Chỉ là bọn họ đều hiểu rõ, có thể Ôn Yến chưa đợi được đến lúc các bộ phận ổn định lại được một lần nữa thì đã ngừng thở rồi.
Vì vậy, bọn họ đang chạy đua thời gian với ông trời, bọn họ đang thư thách y thuật của chính mình, An Nhiên chuẩn bị xong các dụng cụ để khâu, đã cầm sẵn cây kim trong tay, chỉ cần vừa khâu xong, cậu bé sẽ lập tức đưa cho sư phụ.
Kinh Mặc và Trọng Lâu đã không còn tâm trạng để ngắm nghía đứa bé mà chúng đã từng hết lòng mong chờ kia nữa, chúng căng thẳng nhìn mẹ mình, nhìn cô yên lặng nằm ở đó, đến niềm vui khi vừa sinh con xong cũng không hiện lên trên gương mặt.
Trọng Lâu chậm rãi đi về phía Ôn Yến, mà Khanh Nhi nhìn Trọng Lâu tiến gần đến Ôn Yến, cũng yên lặng đi phía sau cậu bé, nàng ta cũng đợi cơ hội, đợi tiễn Ôn Yến ra khỏi thế giới của sư ca hoàn toàn.
Quá trình khâu vá rất nhanh chóng, nhưng khi An Nhiên vừa châm cây kim đầu tiên vào lồng ngực Ôn Yến, Ôn Yến lại chẳng có bất cứ phản ứng nào.
An Nhiên ngơ ngác nhìn cây kim vẫn còn một nửa trong lòng bàn tay mình, đáy mắt đã hiện lên lớp sương mù, cậu bé đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng sao sư phụ lại không có chút phản ứng nào?
An Nhiên không dám tin vào mắt mình, cậu bé rút cây kim ra rồi đâm vào lồng ngực Ôn Yến một lần nữa, lần này, vẫn không có chút phản ứng nào.
Bàn tay An Nhiên bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng đã lăn xuống.
Gia Cát Minh đã biết được kết quả thông qua động tác của An Nhiên, tuy không cam lòng, nhưng vẫn vỗ vai An Nhiên.
An Nhiên lại rút cây kim ra lần nữa, rồi lại đâm vào lần nữa, lần này, Ôn Yến vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Gia Cát Minh run rẩy đưa ngón tay trỏ ra trước mũi Ôn Yến, hơi thở yếu ớt trước đó cũng không còn nữa, chàng hoảng loạn gọi tên Ôn Yến, giống như là có thứ gì đó đang khoét trái tim chàng ra vậy.
“Mẹ, mẹ, sẽ không đâu.” Kinh Mặc đã sớm biết sẽ có kết quả này, chuyện mà mẹ dặn Trọng Lâu làm trước khi hôn mê, chính là hôm nay, sau khi mẹ chết đi, khiến Khanh Nhi vạn kiếp bất phục.
Lúc Trọng Lâu nói việc mẹ dặn dò, cô bé đã hiểu rõ, mẹ sẽ chết, chỉ là khi hiện thực này bày rõ ra trước mặt, cô bé lại hoảng loạn không biết phải làm sao, giống như bị rút hết sức lực vậy.
Cảnh tượng như vậy từng xuất hiện một lần trong đầu Trọng Lâu, nhưng khi chuyện này xảy ra, cậu bé vẫn ngơ ra, chỉ là cậu bé vẫn chưa lập tức phản ứng lại, cậu bé gọi Kinh Mặc một tiếng.
“Kinh Mặc, đừng quên lời dặn của mẹ.” Trọng Lâu nói xong liền xông về phía Khanh Nhi, không đợi Khanh Nhi kịp phản ứng lại, trong tay nàng ta đã có thêm một con dao nhọn, mà ngay khi Kinh Mặc nghe thấy lời Trọng Lâu nói cũng lập tức xông về phía Khanh Nhi, Khanh Nhi không phản ứng lại, cả người ngã lên phía trên cơ thể Ôn Yến, con dao trong tay cũng cắm vào cơ thể Ôn Yến.
“Thiên Sơn cô cô, công chúa Vân Thâm giết mẹ cháu rồi.”
“Cát Minh thúc thúc, Như quý phi hại mẹ cháu rồi.”
“Hoàng tổ mẫu, Như quý phi giết mẹ cháu rồi, người phải trả thù cho mẹ cháu.”
“Như quý phi, ngươi thật độc ác, ngươi đã hại chết mẹ ta, ta phải liều mạng với ngươi, Kinh Mặc ta sẽ không tha cho ngươi.”

Tiếng tố cáo của hai đứa trẻ vang lên, tiếng nói xuyên qua Thải Vi cung, Gia Cát Minh, An Nhiên và Thiên Sơn ở trong cung đều nghe thấy, Thái hậu, Dung quý thái phi ở bên ngoài cũng đã nghe thấy.
Bọn họ không còn kiêng kị gì nữa, mất khống chế chạy thẳng về phía tẩm thất của Ôn Yến, mà Khanh Nhi cũng dần dần tỉnh táo lại qua lời nói của Kinh Mặc và Trọng Lâu, nàng ta nhìn Trọng Lâu, sắc mặt dần trở nên méo mó, nàng ta rút con dao đang cắm trong cơ thể Ôn Yến ra, cười nhìn Trọng Lâu, thấp giọng nói: “Trọng Lâu, sao ngươi có thể ăn nói bừa bãi thế được, Ôn Yến đã chết trước đó rồi, sao ta có thể giết nàng ta được, là nàng ta tự chết, nàng ta…”
Khanh Nhi còn muốn giải thích, biện giải, nhưng lúc này, máu tươi chảy đầy trước mặt, lời giải thích của nàng ta không còn chút ý nghĩa gì nữa.
“Hoàng tổ mẫu, chính mắt cháu nhìn thấy, là người phụ nữ này đã hại chết mẹ cháu, người mau chóng sai người bắt nàng ta lại.” Trọng Lâu thấy Hoàng thái hậu đã tiến vào, lập tức nói.
“Như quý phi, tốt nhất ngươi đừng nên làm bừa, nếu không bọn ta sẽ lập tức giết chết ngươi…” Kinh Mặc thấp giọng cảnh cáo Khanh Nhi, nàng ta có thuật độc xuất quỷ nhập thần, nếu không mau chóng xử lí nàng ta, sợ rằng nàng ta sẽ gây ra phiền phức không cần thiết gì đó.
“Bọn ngươi, bọn ngươi câu kết hãm hại ta, mấy người..., ta là công chúa Vân Thâm của Nam Chiêu đó, bây giờ quân Nam Chiêu đang bao vây kinh thành, bọn ngươi có thể làm gì ta chứ?” Khanh Nhi nhìn những người đang nhìn chằm chằm như hổ đói vào mình, trong lòng nàng ta đã hiểu rõ, cho dù có giải thích như thế nào, nàng ta cũng không thể trong sạch được, bởi vì trong phòng toàn là người thân và bạn bè của Ôn Yến.
Nhưng lời Khanh Nhi nói vẫn tràn đầy khí thế, chỉ cần kinh thành vẫn bị bao vây, nàng ta vẫn có thể sống tiếp.
Mà với bản lĩnh của nàng ta, chỉ cần nàng ta muốn sống tiếp, thì có thể sống lâu sống dài.
Nên khi Khanh Nhi nói chuyện rất huênh hoang, thậm chí nói xong nàng ta còn nhìn con dao đầy máu kia, giết chết Ôn Yến là chuyện mà nàng ta luôn tâm niệm, hôm nay cũng xem như là đã đạt được ý nguyện, đương nhiên là nàng ta rất vui mừng.
“Bắt người phụ nữ này lại cho ta, lập tức xử trảm.” Nhìn dáng vẻ huênh hoang của Khanh Nhi, Thái hậu vốn đã hòa hoãn với tin tức Ôn Yến qua đời, lúc này lại tỉnh táo lại, bà cao giọng gọi thị vệ.
Khanh Nhi kinh ngạc nhìn Thái hậu, cười nói: “Thái hậu, nếu người lấy mạng của ta, không lâu sau, quân Nam Chiêu sẽ lấy mạng người, người phải suy nghĩ cho kĩ đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.