Sau khi Kinh Mặc nói xong liền lấy từ trong tay áo ra một quả cầu ném lên không trung, trong thoáng chốc trên bầu trời vang lên một tiếng nổ.
Đây là vật quý mà Kinh Mặc lấy được ở trại Xuân Phong. Đây là tín hiệu của trại Xuân Phong, chỉ cần nghe được tiếng nổ, cho dù đám thổ phỉ của trại Xuân Phong đang ở đâu đều phải tập hợp tại nơi phát ra tín hiệu.
Bây giờ đàm người Trần Đại Ham đang ở trong thành Thượng Lật, sau khi nhìn thấy tín hiệu này thế nào cũng phải ra thành, mà cách nhanh nhất để ra thành chính là ra khỏi cổng thành.
Bởi vì cái lỗ chó bọn họ đi vào trước đó chỉ thích hợp vào ban đêm. Nếu ban ngày có nhiều người leo ra leo vào thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhất là bây giờ quân địch đang ở trước mắt, bọn binh sĩ giữ thành nhìn chằm chằm vào những thay đổi bên ngoài thành.
"Ngươi lại muốn làm gì?" Châu Nhu Giai thấy Kinh Mặc đã làm quá nhiều chuyện chỉ trong vòng một ngày, nhất là khi nghĩ tới những lời nói trước đó của Kinh Mặc trong lòng cô bé cũng chỉ còn lại sự tò mò.
"Giúp cha ngươi, để cho ông ta có đủ lý do cứu ngươi. Nếu ông ấy chỉ vì một mình ngươi mà mở cửa thành thì cho dù các ngươi may mắn sống sót, cũng khó tránh khỏi sự giết chóc của Húc Quân vương. Nhưng nếu có lý do của ta thì mọi chuyện dễ bàn rồi." Kinh Mặc khẽ nói, lúc nhìn về phía Châu Nhu Giai ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1631278/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.