“Hoàng Thượng, có câu là ba tuổi định tính, giờ hoàng tử Tống Trọng Lâu cũng đã gần năm tuổi, bản tính của hoàng tử Tống Trọng Lâu thế nào chúng ta ai cũng hiểu rõ nhất, hoàng tử có thể đảm đương được trọng trách của thái tử rồi.” Một cựu thần thấy Tống Vĩnh Kỳ không lên tiếng nói gì, bèn sốt ruột nói thêm. Tống Vĩnh Kỳ nhìn về phía Tiêu Tướng, rồi lại nhìn Trương Tư Không, bọn họ cũng nhìn lại chàng với vẻ mặt khẩn cầu. Nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nhẫn tâm ra quyết định, vừa lúc chàng chuẩn bị lên tiếng nói mình cần thời gian suy nghĩ, bất ngờ chàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi từ ngoài điện đi vào. Hôm nay Ôn Yến mặc bộ triều phục khác của môn chủ Phi Long Môn, vẫn lấy màu đen huyền làm màu nền, phía trên là hình phượng hoàng được mạ vàng tinh tế, dưới ánh sáng ban ngày, nhìn vào cảm giác như đang muốn giương cánh bay lên. Tim Tống Vĩnh Kỳ như cũng muốn chuyển động theo, vì bộ triều phục đó và bộ hoàng bào trên người chàng đều tạo ra hiệu ứng như nhau, nhìn Ôn Yến đứng trước mặt mình với bộ triều phục như vậy, trông nàng càng giống với hoàng hậu của chàng nhiều hơn là môn chủ của Phi Long Môn. Chàng đứng dậy nhanh chân bước xuống bậc thang, không đợi Ôn Yến hành lễ, chàng liền nắm tay Ôn Yến định đưa nàng quay về long vị. Nhưng Ôn Yến lại cố chấp rút tay mình về, nhẹ nhàng quỳ xuống và lên tiếng thỉnh cầu: “Thỉnh xin Hoàng Thượng Tống lập Tống Trọng Lâu làm thái tử, đây là chuyện tốt, lợi quốc lợi dân, Hoàng Thượng không nên chối từ.” Lời nói của Ôn Yến chắc nịch như sắt đá, sau khi nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt cô sáng ngời và kiên định như lửa, giống như có thể châm lửa thiêu trụi Tống Vĩnh Kỳ bất cứ lúc nào. “Hoàng Thượng, hiện tại hai nước tấn công Đại Lương chúng ta, quốc gia đang gập nguy nan lớn, lập thái tử dẹp an xã tắc, đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa hoàng tử An Nhiên bất luận về đức hạnh hay là học hành thì đều xuất chúng, xin thỉnh cầu Hoàng Thượng hạ chỉ lập Tống Tống Trọng Lâu làm thái tử.” Tiêu Tướng và Trương Tư Không vốn tưởng rằng Tống Vĩnh Kỳ kiên trì là bởi vì Ôn Yến nên không đồng ý, giờ thấy Ôn Yến bước ra lên tiếng, Trương Tư Không cũng không nhịn được bước ra khuyên nhủ. Ôn Yến nhìn Trương Tư Không với ánh mắt cảm kích, rồi lại nhìn Tiêu Tướng ra hiệu gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy xót xa cho Ôn Yến đang quỳ trước mặt mình, chàng không thích nhìn thấy Ôn Yến hạ mình như vậy trước mặt mình, nhưng bản thân chàng cũng hiểu, nếu như không chàng không đồng ý thì cô sẽ không đứng dậy. cô đang dùng bản thân cô để đối đầu với mình. Nhưng mà, người thông minh như Ôn Yến đương nhiên sẽ biết được nỗi lo băn khoăn của chàng. Chàng không phải không nỡ lập thái tử, cho dù trao long ỷ sau lưng chàng cho Tống Trọng Lâu ngay bây giờ thì chàng cũng cam tâm tình nguyện, nhưng hiện Tống Trọng Lâu còn nhỏ, có quá nhiều cái không biết trước được ở tương lai, chàng thật sự lo sợ Tống Trọng Lâu sẽ trở thành mục tiêu của người khác. “Hoàng Thượng, vương miện mang trên đầu tất thừa phải chịu trọng trách, Hoàng Thượng yêu con tha thiết, thì càng không nên bảo vệ hoàng tử Tống Trọng Lâu quá, nếu không …” Cuối cùng thì Tiêu Tướng cũng lên tiếng, hơn nữa câu vương miện mang trên đầu tất thừa phải chịu trọng trách của ông khiến cho do dự cuối cùng của Tống Vĩnh Kỳ cũng đứt gãy. “Nếu các vị công thần đều cho rằng như vậy, vậy thì lập thái tử thôi, chọn ngày trẫm sẽ hạ chỉ, giờ lễ bộ có thể chuẩn bị cho lễ sắc phong thái tử được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền cúi người đỡ Ôn Yến đứng dậy, Ôn Yến nhìn dáng vẻ lo lắng của chàng, cô lắc đầu ra hiệu mình không sao. Nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn lo lắng sốt sắng, chàng liền lệnh bãi triều, sau đó nắm tay Ôn Yến rời đi. Dáng vẻ dịu dàng ân cần của chàng, nhìn không khác gì là người chồng yêu thương người vợ của mình của gia đình bình thường. Khanh Nhi đứng ở triều đình nhìn theo hình bóng hai người rời đi, ngọn lửa ghen ghét trong lòng dâng lên như muốn đốt cháy lý trí của nàng. Ôn Yến dựa vào cái gì, gương mặt bình thường như cô sao lại có thể khiến cho Tống Vĩnh Kỳ đối xử dịu dàng như vậy, đến chuyện lập thái tử quan trọng như vậy, Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể không cần để ý đến áp lực từ Nam Chiếu Vương, nhưng lại thuận theo ý kiến của Ôn Yến, cô ta dựa vào cái gì, Khanh Nhi tự nhận mình yêu sư huynh sớm hơn Ôn Yến, sự dịu dàng ân cần của sư huynh đáng lẽ ra phải thuộc về nàng. Khanh Nhi nhìn theo hình bóng của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, nàng gào thét điên cuồng trong lòng: “Ôn Yến, ngươi quả thực đáng chết.” Lúc này, Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến vẫn không biết những cử chỉ thân mật ngày thường của họ sẽ khiến cho Khanh Nhi cảm thấy ghen ghét, vì dù sao thì tai nghe không bằng mắt thấy, mọi lời đồn đãi về mức ân ái về hai người như thế nào đi nữa cũng không thể khiến cho nàng cảm thấy xúc động mạnh như khi tận mắt chứng kiến được. Đặc biệt là Khanh Nhi, nàng tự nhận mình yêu Tống Vĩnh Kỳ nhiều năm như vậy, nàng tự cho rằng những gì của Ôn Yến có đều là cướp của nàng, vì vậy mà nỗi hận của nàng đối với Ôn Yến càng mãnh liệt hơn. “Kỳ, vốn chúng ta đã thương lượng là sẽ lập Tống Trọng Lâu làm thái tử, vì sao hôm nay …” Ôn Yến có chút thắc mắc, vì nhiều ngày trước cô đã từng hỏi Tống Vĩnh Kỳ rằng đã thật sự quyết định chưa, lúc đó Tống Vĩnh Kỳ khẳng định chắc nịch, nhưng trên triều đình chàng lại thay đổi suy nghĩ, nếu không phải vì cô nghe được tin và lập tức chạy đến thì e là chỉ ý sắc lập thái tử sẽ không được chàng hạ chỉ. “Ôn Yến, thiên hạ này cuối cùng cũng sẽ thuộc về Tống Trọng Lâu, nhưng ta không muốn trong thời điểm như hiện nay, để con trở thành mục tiêu công kích của người khác, ta chỉ ước muốn có thể đem nàng và cặp song sinh giấu đi, nàng và các con là điểm yếu của ta, làm sao ta có thể phơi bày điểm yếu của mình ra trước mặt mọi người, ta…” Ôn Yến nhìn bộ dạng nói chuyện của Tống Vĩnh Kỳ, cô cười cười vỗ vai chàng, đúng như dự đoán của cô, sự thay đổi khác thường của Tống Vĩnh Kỳ là do chàng không nỡ và luyến tiếc. “Tống Trọng Lâu nếu biết được tâm tư hiện giờ của chàng, con sẽ cảm động đến khóc đó.” Ôn Yến cười nói. “Ta không cần con cảm động, ta chỉ hy vọng con và nàng có thể sống tốt, ta có cực có khổ cũng không sao.” Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc nói với Ôn Yến, trong khoảng thời gian năm năm mất Ôn Yến, cái chàng suy nghĩ nhiều nhất chính là chỉ cần cô sống tốt, chàng có cực có khổ bao nhiêu cũng không sao, thậm chí chàng coi việc bị các triều thần trên triều đình làm khó, những khó khăn không thuận theo ý là trừng phạt của ông trời dành cho mình, chàng nghĩ chỉ cần mình cực khổ hơn nữa, ông trời sẽ đối đãi với Ôn Yến tốt hơn, khi đó có khổ bao nhiêu thì chàng cũng không cảm thấy khổ nữa. “Kỳ, chàng chỉ nghĩ đến việc Tống Trọng Lâu sẽ trở thành mục tiêu tấn công của người khác, nhưng chàng lại quên là thái tử có riêng thầy chuyên môn giảng dạy, và cũng có cung nữ chuyên môn hầu hạ, phải sống tách biệt với mẫu thân, Tống Trọng Lâu ở chỗ Khanh Nhi, ta cứ cảm thấy không yên tâm, cho nên…” “Ta quên mất điều này, cũng tốt, có thể tách Tống Trọng Lâu ra khỏi ác phụ Khanh Nhi đó ra, cũng có thể coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.” Tống Vĩnh Kỳ gật đầu nói, Ôn Yến nghe vậy mỉm cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhưng cô không nói cho chàng biết rằng, thì ra đối với chàng mà nói, chuyện làm thái tử là chuyện bất hạnh. “Chàng mau chóng sắp xếp đi, ta cảm thấy hôm nay Khanh Nhi nhìn ra với ánh mắt có gì đó khác thường, nhưng ta lại không nói ra được nó khác thường như thế nào, chỉ là cảm giác nó lạ lạ.” Ôn Yến nhẹ nhàng nói với Tống Vĩnh Kỳ. “Nàng mặc kệ nàng ta, sau này chúng ta cứ giữ khảong cách xa với nàng ta là được.” Nhắc tới Khanh Nhi, sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ liền thay đổi, gương mặt chàng trở nên lạnh lùng hơn. “Chàng không thể nghĩ như vậy được, dù sao thì nàng ta cũng là công chúa Nam Chiếu, quan hệ với Nam Chiếu tốt hơn, chúng ta có thể giảm rất nhiều tổn hao tài sản và binh lức trên chiến trường, vì vậy nên chúng ta vẫn phải kính trọng nàng ta nhiều hơn chút, cho dù chàng không đồng ý thì cũng phải làm bộ làm dáng cho nàng ta thấy.” Ôn Yến lên tiếng nhắc nhở, cô có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của Tống Vĩnh Kỳ đối với Khánh Nhi đang càng ngàng càng ít, nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm tốt nhất để giết Khanh Nhi. Bản thân cô đã âm thầm kế hoạch, chỉ có điều là kế hoạch này cô không thể nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết. Cô sẽ không để cho Khanh Nhi tiếp tục ở lại trong cung để hãm hại con và người mình yêu được, cho nên … Từ khoảnh khắc Tống Vĩnh Kỳ biết rõ bộ mặt thật của Khanh Nhi bắt đầu, chàng cảm thấy Khanh Nhi là con người ghê tỏm đáng gờm, và cũng là đối tượng mà chàng cố gắng trốn tránh, vì tâm tư ác độc của nàng mà chàng sợ khi chàng đến gần sẽ khiến cho nàng có thêm hy vọng, sẽ khiến cho nàng bất chấp thủ đoạn mà hãm hại những người chàng quan tâm. Vì vậy mà đối với lời nói của Ôn Yến, chàng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ cách làm sao để giữ khoảng cách với Khanh Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]