Chương trước
Chương sau
Tin tức Ôn Yến đến thành Khắc Châu lập tức được thông báo cho toàn Phi Long Môn, nhưng Lương Quang Tường buổi tối hôm sau mới tìm tới cửa.
Khi Lương Quang Tường thấy Ôn Yến thì cô đang loay hoay với đống thảo dược. Những người phụ nữ trúng độc ở trấn Vân Tập đã có đủ dược liệu, cô đang nghĩ xem có cách nào trong thời gian sớm nhất bào chế ra thuốc giải.
Lương Quang Tường thấy Ôn Yến vùi đầu vào trong đống thảo dược, lúc thì ngửi mùi thảo dược, lúc lại tỉ mỉ nhìn hàm lượng của thảo dược nhưng vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh. Cảnh tượng giản dị như vậy, thời gian yên tĩnh như thế khiến Lương Quang Tường không đành lòng quấy rầy.
“Ngươi đến rồi.” Khi Ôn Yến cầm thảo dược xuất thần thì đuôi mắt lại nhìn thấy Lương Quang Tường. Cô bỏ thảo dược trong tay xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lương Quang Tường, ngữ khí bình tĩnh, dường như Lương Quang Tường đến tìm cô là chuyện bình thường như đến ăn cơm uống nước.
Lương Quang Tường không khỏi sững sờ, sau đó cung kính đáp: “Môn chủ.”
“Ngươi đã đến mấy ngày, chuyện quân doanh bất ngờ tạo phản xử lý thế nào rồi?” Ôn Yến nhẹ giọng hỏi như chỉ hỏi một chuyện bình thường.
“Môn chủ, đây là triều chính, người…” Lương Quang Tường rất nghiêm túc nhắc nhở Ôn Yến, từ sau khi Ôn Yến vào cung cai quản phong ấn vẫn luôn lo chuyện hậu cung, trên triều đình dường như không xuất hiện Phi Long Môn, bây giờ Ôn Yến lại quan tâm chuyện triều chính như vậy, lẽ nào là…
Trong lòng Lương Quang Tường vẫn có dự cảm không lành, y không muốn người của Long Phi Môn tiếp xúc với triều đình, vì y mới là quan viên lớn nhất trong Long Phi Môn, đương nhiên y muốn khiến Long Phi Môn ủng hộ và tin tưởng y như trước đây, nhưng hành vi bây giờ của y…
Mặc dù không có ai phản bội nhưng trong lòng mỗi người ở Long Phi Môn, khi nhắc đến y, e rằng đều có vài phần kiêng dè.
“Chuyện triều đình Long Phi Môn vẫn luôn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nếu không cũng không có vị trí của ngươi bây giờ.” Ôn Yến vẫn mang vẻ mặt hờ hững nhưng lại như đang nhắc nhở Lương Quang Tường xa rời tập thể, vẻ mặt y có chút khó coi, khi nhìn Ôn Yến, nét mặt có hơi giận.
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, nhưng ngươi nhớ lời ngươi nói trước khi rời khỏi kinh đô, tôn chỉ của Long Phi Môn ngươi cũng rất rõ, đừng chạm vào điểm giới hạn.”
“Môn chủ yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn.” Lương Quang Tường biết Ôn Yến đang nhắc nhở mình, ngược lại trả lời rất thẳng thắn.
Ôn Yến chỉ cười, cái gọi là chuyện vượt quá giới hạn, y đã làm từ lâu, chỉ là thước đo đánh giá bản thân luôn có tính co giãn nên y mới hùng hồn như vậy.
Ôn Yến đương nhiên sẽ không chọc giận Lương Quang Tường, mặc dù y gần như đã tách ra khỏi Long Phi Môn nhưng bây giờ y cực kỳ quan trọng, cho dù không thể hợp tác cùng có lợi cũng không thể khiến y trở thành kẻ địch cho nên cô luôn luôn không nhịn được nhắc nhở, hết lần này tới lần khác.
“Chuyện bên phía quân doanh thuộc hạ sẽ làm theo lẽ công bằng, môn chủ đến Khắc Châu…”
Lương Quang Tường vẫn không muốn để Ôn Yến biết chuyện quân doanh cho nên chỉ nhẹ nhàng nói một câu cho qua rồi bắt đầu có ý đồ thăm dò Ôn Yến.
Ôn Yến chỉ cười, cũng không nói gì.
Lúc này Lương Quang Tường mới ý thức được lời của mình đã đi qua giới hạn, môn chủ Phi Long Môn có quyền hỏi hành tung của mình nhưng trưởng lão Phi Long Môn lại không có tư cách hỏi bất kỳ hành động nào của môn chủ.
“Khắc Châu cũng không phải nơi sóng yên biển lặng, môn chủ xử lý xong chuyện thì mau chóng rời khỏi đi.” Lương Quang Tường cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nhắc nhở Ôn Yến.
“Ngoài chuyện quân Khắc Châu bất ngờ tạo phản, còn chuyện gì khác nữa không?” Nhìn vẻ mặt nặng nề của Lương Quang Tường, Ôn Yến nhẹ giọng hỏi,
“Có những lời thuộc hạ không tiện nói nhưng mong môn chủ đừng xen vào chuyện bao đồng, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như người nghĩ.” Lương Quang Tường nói không rõ ràng nhưng Ôn Yến đã rõ, chắc hẳn y đang nói đến chuyện ở cổng huyện nha Khắc Châu.
“Lương Quang Tường, nếu ngươi vẫn chưa rời khỏi Phi Long Môn thì ta cảm thấy nhất định phải nhắc nhở ngươi một chút. Dân chúng mới là gốc rễ lập nên triều đình, cũng là đối tượng Phi Long Môn cần bảo vệ, cho nên ta chỉ làm chuyện mình nên làm, chuyện như vậy Phi Long Môn vẫn sẽ làm, cho dù khó khăn nguy hiểm trùng trùng, chúng ta cũng không bỏ cuộc.” Lời Ôn Yến nói rất nhẹ nhưng lại rất có sức nặng, Lương Quang Tường nhìn cô, không khỏi nhớ đến khi mình còn trẻ hăng hái làm việc, khi đó bản thân y cũng từng như Ôn Yến, coi muôn dân thiên hạ làm nhiệm vụ của mình…
“Môn chủ, ta đã nhớ.”
Dưới cái nhìn chăm chú sáng rực của Ôn Yến, cuối cùng Lương Quang Tường vẫn lên tiếng, mặc dù khi nói “đã nhớ”, đáy lòng y vẫn hơi đau. Mấy năm nay chung sống vui vẻ, thoải mái với Lăng Quý Thái phi gần như khiến y quên mất mình bôn ba vạn dặm, xuất phát từ điều gì.
“Đi làm chuyện của ngươi đi, ta không muốn chúng ta có một ngày phải bất hoà.” Ôn Yến đứng dậy trịnh trọng tiễn Lương Quang Tường ra về, không biết vì nguyên nhân gì, cô luôn cảm thấy y và mình càng đi càng xa.
“Lăng Quý Thái phi vẫn khoẻ chứ?” Lương Quang Tường cất bước rời đi nhưng đi được vài bước lại quay người hỏi Ôn Yến.
“Nàng vẫn khoẻ.”
Vừa mới chia cách mấy ngày mà đã nhớ da diết như vậy, xem ra tình cảm hai người thật đúng là sâu như biển.
“Mong môn chủ bảo vệ tốt cho nàng, bảo vệ tốt cho Quy Nhi.”
Lúc này đáy lòng y mang theo vẻ áy náy, vì vừa nãy khi Ôn Yến hỏi mình, y không cho cô đáp án, nếu như trao đổi ngang bằng thì Ôn Yến hoàn toàn có thể từ chối, chỉ là trong thâm cung này, ngoại trừ người của Phi Long Môn, bây giờ y không dám tin tưởng ai.
Ôn Yến nghe thấy lời của Lương Quang Tường thì đột nhiên cười.
“Ta sẽ không ra tay với phụ nữ và trẻ nhỏ.” Câu trả lời của Ôn Yến cũng là lập lờ nước đôi, mặc dù cô không động vào Lăng Quý Thái phi và đứa bé nhưng nếu cô hứa bảo vệ tốt thì nhất định sẽ bảo đảm cho họ an toàn không phải lo ngại, nếu cô chỉ hứa không ra tay, vậy người khác ra tay thì Ôn Yến cũng sẽ không quan tâm.
Lương Quang Tường đương nhiên biết ý trong lời nói của Ôn Yến, y mấp máy môi vài lần nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Nếu họ có gì không may thì ta sẽ không tha thứ cho môn chủ.” Lời cuối cùng Lương Quang Tường nói khiến Ôn Yến hơi giật mình, mà Thiên Sơn vừa từ ngoài cửa đi vào nghe thấy lời y nói thì bỗng bật cười ra tiếng.
“Lương Quang Tường, ông thật sự cho rằng môn chủ chúng ta dễ bắt nạt đúng không? Chuyện tốt trong thiên hạ này đều nhất định phải cho ông đúng không? Ông không muốn làm việc cho Phi Long Môn mà lại muốn để Phi Long Môn bảo vệ cho vợ con ông, Phi Long Môn nợ ông, nợ vợ ông, hay nợ con ông?”
Thiên Sơn nói thẳng ra, lời vừa dứt, sắc mặt Lương Quang Tường đã tái đi vài phần, y nhìn Thiên Sơn nói: “Thiên Sơn cô nương, không thể nói như vậy, sở dĩ họ vào cung là vì môn chủ.”
“Lương Quang Tường, có phải ông già rồi nên hồ đồ không? Đúng là họ vào cung vì môn chủ, nhưng sao tôi lại nhớ con trai ông bị bệnh nên mới vào cung cầu xin chữa bệnh?”
Lương Quang Tường không trả lời nữa, đương nhiên y biết rõ miệng lưỡi Thiên Sơn không tha cho ai nên y chỉ nhìn Ôn Yến.
“Nếu chuyện ông làm là chuyện Phi Long Môn phải làm thì ta đương nhiên sẽ bảo vệ vợ con ông, nếu ông vi phạm tôn chỉ Phi Long Môn thì ta sẽ chỉ khohắn tay đứng nhìn.” Ôn Yến vẫn trả lời chắc chắn như trước, Lương Quang Tường nhìn cô rồi cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
“Môn chủ, ta thật sự muốn giết Lăng Quý Thái phi và thẳng oắt Quy Nhi kia đi, nếu không phải vì họ, Lương Quang Tường cũng không đến mức…, trước đây y là người rất tốt.”
Nói tới năm đó, vẻ mặt Thiên Sơn trở nên rất cô đơn, Lương thúc thúc mang theo đồ ăn ngon tới tổng bộ Phi Long Môn báo cáo khi ấy đã không còn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.