Nhờ có ánh đèn, Vạn Tường mới nhìn thấy da mặt Khanh Nhi. Trên da ả nổi đầy gân xanh, đan xen ngang dọc, từ giữa mày kéo đến hết gương mặt, loang lổ sang hai bên tai, khủng bố âm trầm không nói lên lời. Vạn Tường nhìn kỹ lại, nào có phải gân xanh chứ? Rõ ràng là mạch máu nổi lên, giống như muốn nổ tung, mạch máu căng lên khiến khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Chỉ thấy ả đi tới trước mặt Tiếu Thiến, lấy trong túi áo ra một chiếc lọ, mở lọ đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, Tiểu Thiến kia kêu “ô ô” như điên, hai chân đạp đất liên tục, trong mắt toát ra khát vọng điên cuồng. Khanh Nhi cười một tiếng: “Gấp cái gì? Đây là cho ngươi.” Ả nắm cằm Tiểu Thiến, nhét viên thuốc vào miệng nàng ấy, Tiểu Thiến giống như nhận được báu vật, lập tức nuốt xuống. Tiểu Thiến nuốt viên thuốc kia xuống, một lát sau, trong mắt toát ra ánh sáng kỳ dị, ngập nước, cực kỳ đẹp, làn da càng thêm trong trắng nõn nà, nàng ấy hơi ngửa đầu ra sau thành một tư thế thả lỏng, hai chân vẫn luôn đạp lung tung lúc trước giờ đã bình tĩnh lại. Khuôn mặt nàng ta xuất hiện một trạng thái kỳ dị, quyến rũ không nói lên lời, mềm mại không cách nào miêu tả, khóe miệng hơi cong lên, giống như bước vào một thế giới khác vậy. Mà Khanh Nhi đứng cạnh nhìn nàng ta, tươi cười càng thêm âm trầm quỷ dị. Vạn Tường nhớ tới, trước kia từng nghe Lương Quang Tường nói qua chuyện Khanh Nhi đổi mặt, không khỏi sởn tóc gáy, ả ta bắt Tiểu Thiến tới đây, không phải là muốn ra tay với cung nữ này đấy chứ? Nhưng sao phải cho nàng ta uống viên thuốc kia? Thuốc đó có tác dụng gì? Còn nữa, nếu Vạn Lương rơi vào tay ả, liệu có phải nàng ấy cũng bị hãm hại rồi không? Da Vạn Lương còn đẹp hơn Tiểu Thiến nhiều. Vạn Lương mất tích trước khi vào cung, bị thay thành Vạn Lương giả mạo bây giờ, nếu khuôn mặt phải nuôi một thời gian, có lẽ Vạn Lương còn chưa bị hạ độc thủ. Nhưng nàng ấy đang ở đâu chứ? Đỉnh Lang Phong sao? Khanh Nhi ngây người trong điện một lát, mãi đến khi nhìn thấy làn da Tiểu Thiến càng thêm trong suốt sạch sẽ mới gật đầu hài lòng rồi đi. Ả rời khỏi cung Lam Chỉ, đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mỹ lệ xinh đẹp, gân xanh giữa mày giống như một nét điểm xuyết, yêu dã không nói thành lời. Vạn Tường vội vàng quay về, trở lại phòng thay đổi xiêm y rồi mới tới gặp Ôn Yến. Vạn Lương vốn đang trực đêm, thấy Vạn Tường muộn như vậy còn tới liền hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Vạn Tường thấy bốn phía không ai, hạ giọng nói khẽ: “Trực đêm hôm nay để ta, ngươi về đi.” Vạn lương cho là nàng muốn ra tay trộm Phi Long lệnh nên đồng ý, nói với Vạn Tường: “Vậy ngươi cẩn thận chút.” Vạn Tường gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm cẩn thận.” Vạn Lương đi rồi, Vạn Tường nhìn bóng lưng nàng ta, giơ tay lên, có một người từ trên không nhảy xuống. “Đi theo nàng ta, cho dù đi nhà xí cũng phải đi theo.” Vạn Tường ra lệnh. “Vâng!” Người nọ nhảy vọt lên, dọc theo nóc nhà bám đuôi Vạn Lương. Người này cũng là người của tổ mật thám, sau khi Ôn Yến biết Vạn Lương là giả mạo bèn điều động rất nhiều người ở tổ mật thám vào cung, nhưng những người này trước giờ không lộ mặt. Vạn Tường xoay người vào điện, bên trong châm nến le lói, Ôn Yến ngồi bên bàn, cầm sách trong tay, ánh nến chiếu rọi vào gương mặt không rõ biểu cảm của cô. “Chủ nhân.” Vạn Tường bước tới, gọi một tiếng. Ôn Yến buông sách, ngẩng đầu nhìn Vạn Tường: “Có phải nàng ta đi gặp Khanh Nhi không?” “Chủ nhân đoán không sai, đúng là nàng ta tới cung Lam Chỉ gặp Khanh Nhi, hai người bàn bạc kế hoạch ngày kia.” “Bây giờ, đối với Khanh Nhi và Tống Vân Lễ, Phi Long vệ là một chướng ngại rất lớn, vì Phi Long vệ không chịu sự quản chế của triều đình, thậm chí không chịu sự theo dõi của cả Hoàng đế, không thuận lý thành chương, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của bọn hắn.” “Tất cả như chủ nhân dự đoán, bọn họ muốn dẫn Phi Long vệ tới đỉnh Lang Phong để tiêu diệt một lượt.” Vạn Tường nói. “Tiêu diệt 3000 Phi Long vệ, hắn ta cũng có thể tranh thủ được thời gian, cho dù ta muốn điều động tiếp Phi Long vệ vào cung cũng phải mất khoảng mười ngày, hắn ta ra đại chiêu như vậy, đại khái cũng muốn dao sắc chặt dây rối.” “Đúng vậy, hơn nữa Thiên Sơn tỷ tỷ đang mâu thuẫn với chủ nhân, bọn họ có thể truyền ra tin Phi Long môn đang nội đấu, lại cho Lương Quang Tường nhảy ra quấy vũng nước đục này một chút, làm loạn thời cục, bọn họ liền có cơ hội thừa nước đục thả câu.” “Được rồi, người đi báo cho Thiên Sơn, bảo nàng ấy làm việc cẩn thận.” Ôn Yến nói. Vạn Tường nhận lệnh, lại nói: “Phải rồi, chủ nhân, lúc nãy trong cung Lam Chỉ, thuộc hạ phát hiện Khanh Nhi trói một người trong đó.” “Ai?” Ôn Yến ngước mắt hỏi. “Là Tiểu Thiến, cung nữ bên người Lương Phi nương nương.” “Người bên cạnh Lương Phi? Nàng ta có thù với Lương Phi sao?” Ôn Yến rất khó hiểu. “Chắc là không phải thù oán, Tiểu Thiến kia dường như rất kì quái, tinh thần không ổn định, lúc thấy Khanh Nhi đi vào nàng ta còn cực kỳ kích động, giống như muốn đòi Khanh Nhi thứ gì đó, sau đó Khanh Nhi cho nàng ta ăn một viên thuốc, nàng ta ăn xong thì bình tĩnh lại, còn cực kỳ hưởng thụ.” Ôn Yến nghe thấy kỳ dị: “Viên thuốc? Khanh Nhi bắt một cung nữ tới cung Lam Chỉ để đút một viên thuốc?” “Không biết có phải để luyện da người hay không, trước kia Lương Quang Tường đã từng nói mà? Khuôn mặt của Khanh Nhi hoàn toàn dựa vào da người để chống đỡ, hơn nữa, lúc thuộc hạ mới vào, thấy gương mặt ả ta nổi đầy gân xanh, cực kỳ khủng bố, dữ tợn, không xinh đẹp như trước.” Ôn Yến nói: “Vậy chắc hẳn lớp da trên mặt ả ta đã đến thời gian thay đổi, nhưng lớp da mặt mới vẫn chưa làm xong, Tiểu Thiến kia trông thế nào? Làn da thế nào?” “Làn da rất đẹp, trắng nõn gần như trong suốt, nhất là sau khi uống thuốc lại càng thêm trắng trẻo.” “Vậy suy đoán của ta chắc không sai.” Ôn Yến không khỏi cau mày: “Trước kia nghe Lương Quang Tường nói, luyện chế da người phải lột sống lớp da đó xuống, sau đó thêm nước thuốc ngao chế luyện ra, tàn nhẫn như vậy...” Vạn Tường nghe những lời này liền biết trong lòng cô nghĩ gì: “Chủ nhân, chúng ta không thể cứu Tiểu Thiến, một khi cứu Tiểu Thiến, Khanh Nhi nhất định sẽ cảnh giác, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch ngày kia.” “Ta biết!” Ôn Yến nói, giọng nói tràn đầy bất lực. Vạn Tường biết rõ tính cách của chủ nhân mình, cô xuất thân là đại phu, xem trọng sinh mệnh hơn bất cứ thứ gì. Muốn cô trơ mắt nhìn một cung nữ nhỏ vô tội chết trong tay Khanh Nhi, cô thật sự không đành lòng. Đúng là trong lòng Ôn Yến rất khó chịu, thật ra, cô ở trong cung nhìn thấy mấy cô cung nữ đó, trong lòng đều cảm thấy xã hội này thật bi ai, nhỏ như vậy đã phải rời xa cha mẹ vào cung làm nô lệ, nhận hết mọi xem thường, khinh nhục, thậm chí còn không biết sẽ mất mạng lúc nào. Càng tiếp cận trung tâm quyền lực, tính mạng càng không đáng giá, tại đây, trong hậu cung này, sẽ không có ai coi trọng tính mạng của một cung nữ, cho dù chủ nhân cô ta là Lương Phi cũng sẽ không chú ý, cùng lắm là cảm thấy mất đi một nô tài dùng thuận tay mà thôi. Nhưng mà, trong hậu cung, thứ không thiếu nhất chính là nô tài. “Phải rồi, chủ nhân.” Đột nhiên, Vạn Tường hỏi: “Làn da Vạn Lương cũng rất tốt, có phải nàng ấy đã rơi vào tay Khanh Nhi không?” “Trong tay Khanh Nhi?” Ánh mắt Ôn Yến chợt lóe, thẳng lưng: “ Rất có khả năng là vậy, các ngươi điều tra đỉnh Lang Phong nhưng vẫn không có cách nào thăm dò được, Vạn Lương có khả năng đang ở đỉnh núi, nhưng lại bị Khanh Nhi khống chế.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]