Gia Cát Minh châm cứu cho Ôn Yến xem như là tạm thời ngăn chặn được độc tính xâm nhập tràn lan trong cơ thể.
Nhưng mà chỉ có thể tạm thời ức chế, không thể giải độc, cô vẫn không thấy đường.
Tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề, Ôn Yến không kịp chuẩn bị đột nhiên bị đối phương hãm hại như vậy khiến tinh thần của mọi người đều bị đả kích lớn.
Ôn Yến lấy lại tinh thần nói: “Lần này chúng ta không phòng bị tốt là sơ sẩy của chúng ta, sau này chúng ta chú ý kỹ hơn là được.”
Chung Phục Viễn đau lòng nhìn cô, cũng không biết nên nói gì, anh ta luôn cảm giác mình là thằng oắt con vô dụng.
“Đúng đấy, sau này chú ý kỹ hơn là được.” Gia Cát Minh nói một câu, nhưng mà giọng nói lại rất thấp.
Dĩnh Nhi nhịn không được mắng một câu: “Rốt cuộc Khanh Nhi kia chết chưa? Nữ nhân này sao mà ác độc quá vậy?”
Gia Cát Minh cười khổ: “Loại độc cao minh như vậy, chỉ sợ trừ nàng ta ra thì không còn ai có thể nghiên cứu chế tạo ra được.”
“Đúng là côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa mà.” Dĩnh Nhi cả giận nói.
Chung Phục Viễn rất muốn trả thù cho Ôn Yến thế nhưng bây giờ ngay cả kẻ thù ở đâu bọn họ cũng không biết, đã vậy còn không biết đi đâu tìm, đúng là chán nản. Loading...
Tống Vĩnh Cung tuần tra một vòng trở về, thấy mọi người ai cũng không nói lời nào, bầu không khí rất nặng nề bèn nói: “Ta đã tuần tra một vòng, không phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630934/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.