Tống Vĩnh Cung lại nói: “Nam tử mà lại không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào xuất thân thì sao có thể lâu dài?”
Chung Phục Viễn không thôi bội phục: “Vương gia quả đúng là người có con mắt nhìn xa.”
An Nhiên thấy Phụ Vương cho phép, vô cùng vui mừng, gương mặt đỏ ửng lên, giống như có được bảo bối gì to lớn lắm vậy.
Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ nhìn nhau, cùng cười.
Cảm giác hai người cùng đứng trên một chiến tuyến, thật tốt.
Cảnh người một nhà cùng nhau đi chơi như vậy, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Lương Khuê và Trương Tiên Huy.
Ngày hôm sau sau khi nghị chính kết thúc, Lương Khuê bước ra giữa triều đường: “Hoàng Thượng, thần có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”
Tống Vĩnh Kỳ ngước mắt lên nhìn ông ta: “Nếu như đến cả Ngự Sử đại phu cũng không biết có nên nói hay không, thì cứ trở về suy nghĩ kĩ đi rồi nói.”
Cuối cùng cũng đến rồi!
Lương Khuê quỳ xuống: “Nhân lúc hôm nay các vị thần công đều ở đây, thần muốn hỏi Hoàng Thượng một câu, có phải Tiên Đế đã từng phong Ôn Yến đại phu làm Hoàng Quý Phi hay không?” Loading...
Gương mặt Tống Vĩnh Kỳ vô cảm, gật đầu: “Khanh muốn nói điều gì?”
Lương Khuê ngẩng đầu dậy: “Thần muốn nghe được một lời chính xác từ Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi, có phải vẫn là Hoàng Quý Phi hay không?”
“Lời chính xác?” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Lương đại nhân muốn một lời chính xác như thế nào? Hoàng Quý Phi là do ai sắc phong, thì khanh đi hỏi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630925/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.