Ôn Yến rót trà cho ông ta: “Ngồi xuống uống trà đi, hôm nay nếu không có việc gì thì ngươi cũng chẳng đến đây, đã đến thì ắt là ngươi có chuyện quan trọng.”
Lương Quang Tường đón lấy ly trà rồi ngập ngừng cảm ơn, ông ta bưng ly trà nhưng không uống, trông điệu bộ thì như đang do dự không biết nên mở miệng thế nào.
Ôn Yến cũng không giục, uống trà xong cô liền cầm củ khoai lang trên bàn lên bóc vỏ ăn.
Lương Quang Tường thấy thế, cau mày nói: “Môn Chủ, cái này là đồ thừa của ngày hôm qua mà? Đừng ăn nữa, ăn vào sẽ đau bụng đấy.”
Ôn Yến nói: “Khoai lang mới luộc sáng nay đấy, vẫn còn ăn được, tối nay chỉ có một mình ta nên ăn đại thứ gì để no bụng là được, tối nay ta còn có việc.”
Nói xong, cô liền ngẩng đầu nhìn ông ta: “Được rồi, ngươi cũng chưa ăn gì đúng không? Hay ta đi xào ít đồ ăn cho ngươi nhé?”
Lương Quang Tường xua xua tay: “Không dám làm phiền Môn Chủ, thuộc hạ ăn vài củ khoai lang cũng được.”
Ôn Yến cười nói: “Ngươi ăn không quen đâu.”
“Môn Chủ ăn được thì thuộc hạ cũng ăn được, có gì mà quen với không quen chứ.” Lương Quang Tường nói xong liền cầm một củ nhỏ lên lột vỏ ăn, ông ta không đói, cũng lâu rồi không ăn khoai lang, ông ta cũng không thích lắm mấy món này.
Tuy nhiên, sau khi ăn được vài miếng, ông ta liền sững sờ, ký ức thời niên thiếu như ùa về, khi đó ông ta vẫn còn đang học nghệ trong núi, rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630920/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.