Ôn Yến cùng chàng ở chung, luôn có chút mất tự nhiên, ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, thời tiết đã nóng lên.
Tống Vĩnh Kỳ không muốn cô rời đi, dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Nàng còn nhớ lúc chúng ta đi hái linh thảo, ở trong núi nàng kể cho ta một câu chuyện ma, sau đó nàng chuẩn bị kể một câu chuyện khác, cuối cùng lại chưa kể xong, bây giờ nàng có thể kể không?”
Ôn Yến bật cười: “Chàng còn nhớ chuyện này? Hầy, được rồi, ta sẽ kể cho chàng một câu chuyện.”
“Câu chuyện mà nàng kể trước kia là câu chuyện có thật, đúng không?”
“Là thật!” Ôn Yến gật đầu: “Cũng chính là câu chuyện mà ta đã tự mình trải qua, câu chuyện mà ta muốn kể bây giờ, cũng là câu chuyện đã xảy ra ngay bên cạnh ta.”
“Ta thích nghe câu chuyện có thật.” Tống Vĩnh Kỳ ấn một ngón tay ra hiệu trước tiên nàng đừng nói, sau đó phân phó Lộ tổng quản: “Ngươi đi lấy một bầu rượu ướp lạnh lại đây, trẫm nghe Ôn đại phu kể chuyện.”
Lộ tổng quản cười nói: “Dạ, nô tài đi ngay, Ôn đại phu đừng kể trước, nô tài cũng muốn nghe kể chuyện.”
Ôn Yến cười nói: “Được, ta còn ước gì các ngươi muốn nghe đây, mau đi đi, chờ ngươi.”
“Dạ!” Lộ tổng quản nói xong liền vội vàng đi ra.
Sau một lát, Lộ tổng quản mang rượu trở lại: “Nô tài phân phó người chuẩn bị thêm chút đồ ăn, nói ra thì, sau khi Ôn đại phu quay về kinh còn chưa từng ăn một bữa cơm với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630915/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.