Chung Phục Viễn nói: “Thiên Sơn, cô đã ăn thuốc nổ sao? Tôi nào có tìm ai đó đến gây rối đâu?”
Chàng ta nhìn Tống Vân Canh với ảnh mắt oán hận, không thú vị gì cả.
Tống Vân Canh cười nói: “Đừng giấu nữa nữa. Sự việc đều rõ ràng rồi, ngươi cũng thật là, không phải nói muốn tìm vài tên côn đồ sao? Làm sao mà lại tìm đến toàn cao thủ thế? Ngay cả cánh tay của Thiên Sơn cũng suýt bị phế rồi.”
Chung Phục Viễn cười đáp: “Bọn chúng là cao thủ? Vậy ta cũng là cao thủ, chẳng qua chỉ là một vài kẻ côn đồ đầu đường xó chợ, không làm chuyện lớn được, có điều ta không nghĩ tới Thiên Sơn cũng ở đây.”
Chàng ta vẫy tay: “Những người này thật không chuyên nghiệp, ta bảo họ đợi cho đến khi bọn trẻ đến thì mới ra tay. Vậy mà làm sao vậy? Vừa nãy đã động thủ rồi sao?”
Thiên Sơn tức nghẹn: “Còn muốn đợi bọn trẻ đến rồi mới động thủ? Ngươi thực sự rất ngứa ngáy phải không, ngày đó ta đánh ngươi còn chưa đủ kích thích hay sao?”
Thiên Sơn vừa nói vừa giơ nắm đấm lên lắc lắc.
Chung Phục Viễn nhanh chóng lảng tránh: “Đừng động thủ, ta chỉ muốn chứng minh với Vương gia rằng Ôn Yến có khả năng tự bảo vệ mình thôi.”
“Ngươi làm thế nào để chứng minh? Ngươi có biết rằng ta mà cũng đã bị chúng làm tổn thương không? Nếu bọn chúng thực sự tấn công bọn trẻ, ngươi trả giá được không?” Thiên Sơn gầm lên.
Chung Phục Viễn nhìn thấy nàng vẫn còn vết máu trên miệng, không thể không ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630904/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.