Dung Quý Thái Phi lắc đầu nói: “Người ta nói vua nào thì triều thần nấy, nhưng Hoàng Đế mới đăng cơ năm năm, vẫn là thần tử trước kia, trước kia chỉ cần là gia tộc có chút vinh hiển, cũng không quá nguyện ý đưa con gái mình vào cung, trừ phi tiến cung liền được làm phi, nếu không, ai nguyện ý chịu đựng? Nhưng bây giờ mới qua bao nhiêu năm? Mấy thần tử lại thi nhau đưa khuê nữ được nuông chiều từ bé của mình vào cung, tội tình gì chứ?”
Hoàng Thái Hậu thản nhiên nói: “Hoàng Đế mới đăng cơ không lâu, trước đây lại chưa từng được lập làm thái tử, nhân mạch không đủ, căn cơ không sâu, ai không hy vọng con gái mình sinh hạ hoàng tử cho Hoàng Thượng, sau đó được lập làm thái tử? Sau khi con gái của mình được phong phi, Hoàng Đế già yếu, vậy cả gia tộc đằng ngoại đều đi lên, gặp người có tham vọng dã tâm đoạt quyền, giúp đỡ thái tử lật đổ Hoàng Đế để nắm giữ triều chính cũng không phải không có khả năng.”
“Vốn chỉ có mấy nhà có dã tâm như vậy, dần dần lại trở nên phổ biến hơn, đều đem con gái của mình ra nhập hậu cung cầu vinh, hầy, hậu cung này dần dần lớn mạnh, nhưng không khí trầm lặng, không, cũng không tính là không khí trầm lặng, cho dù Hoàng Đế không sủng hạnh, các nàng vẫn tranh đến ngươi chết ta sống, rất phiền nhiễu.”
Hoàng Thái Hậu cười nói: “Ban đầu không phải chúng ta cũng như vậy sao? Chỉ là hồi đó chúng ta tốt xấu gì cũng có mục tiêu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630896/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.