Chu Phục Viễn căng thẳng nhìn nàng, bắt đầu cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy.
Ôn Yến đưa ra vào nghi vấn: “Đầu tiên, chúng ta giả sử người mà ngươi gặp không phải sư phụ ta, thế thì người này tại sao lại mao danh sư phụ ta? Hắn muốn ta về kinh là nhằm mục đích gì? Hắn sao lại biết ngươi là xuyên không đến? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Chung Phục Viễn đầu óc rối bời: “Cái này ta thật sự không biết, ta tưởng rằng đó là sư phụ ngươi.”
“Không cần nói tưởng với không tưởng, ngươi phân tích một chút câu hỏi của ta.”
Chung Phục Viễn bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lát: “Nếu như nói người ta gặp không phải sư phụ của ngươi, mà là một người khác, người này bảo ta khuyên ngươi trở về, vậy thì ngươi hồi kinh nhất định phải có âm mưu gì đó đang chờ ngươi, hoặc là chờ Tống Vĩnh Kỳ.”
“Đúng thế, cứ giả sử như vậy, người này chắc là người hạ độc Hoàng Thái hậu, sau đó triều đình sẽ dán hoàng bảng mời thần y, nhưng ta không có nhìn thấy hoàng bảng, lại chậm chạp không có hành động hồi kinh, do đó hắn bèn tìm ngươi làm thuyết khách.
“Có khả năng này.” Chung Phục Viễn nói.
“Người này sau khi hạ độc, tưởng rằng ta sẽ rất nhanh hồi kinh nhưng ta lại không có, vì thế có thể giải thích bệnh tình của Hoàng Thái hậu tại sao có nhiều lúc bất thường, có khi rất nghiêm trọng, rồi đột nhiên lại tốt lên một chút, có lúc đang tốt lên một chút thì qua vài ngày lại thành nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630893/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.