Lam Ngự y có chút xấu hổ nói: “Vi thần nông cạn, không hiểu.”
Ôn Yến nói: “Bởi vì trong cơ thể của bà ấy có ký sinh trùng, hơn nữa những thuốc này không có cách nào giết chết được ký sinh trùng, ngược lại khiến chúng phát triển hơn, nhưng nếu như ký sinh trùng ở trong ruột, thuốc liều lượng mạnh như vậy nhất định sẽ gây tổn hại với chúng, Hoàng Thái hậu sẽ cảm thấy bụng đau đớn khó chịu, nhưng bà ấy lại không có, có thể thấy ký sinh trùng ở trong máu, thuốc vào ruột tiến vào trong máu không nhiều, không gây hại đến chúng, mà còn đánh thức tính hoang dã của chúng khiến chúng đẩy nhanh tăng độ nhoi nhúc, đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu cho nên mới khiến Hoàng Thái hậu nhìn thì thấy tinh thần tốt đã tốt lên.”
Lam Ngự y hoảng hốt: “Trong máu có trùng?”
Ôn Yến nghiêm trọng gật đầu: “ Nếu như ta đoán không sai, chắc cùng một loại cổ độc mà Trần Vũ Trúc trúng phải, ta đối với cổ độc không có nghiên cứu nhiều, nhưng cũng biết cổ độc nếu như tiến vào máu thì càng trở nên lợi hại, muốn giải độc rất khó.”
Ngừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng, mọi thứ phải đợi báo cáo thử nghiệm máu của ta mới có thể chẩn đoán chính xác.”
“Báo cáo thử nghiệm máu? Một giọt máu đó có thể nhìn ra được cái gì? Muốn biết cổ độc ẩn trong máu, bằng mắt thường chưa chắc có thể nhìn ra.”
Ôn Yến nói: “Bằng mắt thường thì không nhìn thấy, nhưng có thể thông qua nuôi cấy bằng phương pháp khác hoặc từ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630890/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.