Mặc dù mọi người đều chỉ vào Ôn Yến, nhưng lại khiến Ôn Yến cảm thấy thoải mái hơn. Áp lực của buổi tối ngày hôm qua khi phải đối mặt với Tống Vĩnh Kỳ cũng biến mất trong phút chốc.
“Quận chúa nhỏ của ta đâu? Có nên ôm qua đây cho ta nhìn một chút hay không?” Ôn Yến vỗ tay nói.
Vú em ôm quận chúa nhỏ đi vào, cúi người chào hỏi: “Đến đây, đến đây, ban nãy xuống dưới ăn cơm.”
Ôn Yến đưa tay ra ôm quận chúa vào lòng, trong nháy mắt khi nhìn thấy quận chúa nhỏ, có chút giật mình, đứa bé này rất giống Kinh Mặc và Trọng Lâu, đặc biệt giống Trọng Lâu. Bởi vì khi Trọng Lâu ra đời, mềm yếu nhỏ bé giống hệt một chú chuột con.
Quận chúa nhỏ này cũng giống như vậy, đã hơn một tháng rồi nhưng mặt vẫn chưa dãn hết ra, vẫn còn khá nhăn nheo.
“Sinh non bao lâu rồi?” Ôn Yến hỏi.
“Nàng biết là sinh non?” Dĩnh Nhi kinh ngạc hỏi.
“Sinh non hơn một tháng rồi.”
Ôn Yến đưa tay ra trêu đùa đứa bé, bệnh vàng da sinh lý vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng cũng không gây trở ngại gì quá lớn.
“Cô nhóc đáng yêu như vậy, thật giống với anh Trọng Lâu đó.” Ôn Yến vui vẻ nói.
Dĩnh Nhi đứng bên cạnh buồn rầu nói: “Nhưng con bé không nhìn được.”
Ôn Yến đặt đứa bé xuống giường, lật mi mắt kiểm tra một chút, sau đó di chuyển nguồn sáng để xem phản ứng của đứa bé.
Lúc sau, cô ôm quận chúa nhỏ dậy, nói: “Không sao, không phải bệnh lý võng mạc, cũng không phải bệnh tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630885/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.