Ôn Yến cố kìm nén nỗi đau trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nói: ”Kinh Mặc là tỷ tỷ, nhưng mà Trọng Lâu nhất quyết không thừa nhận, lúc nào cũng nhận mình là ca ca, hai người bọn họ tranh cãi rất lâu vì chuyện ai là lão đại, mãi đến trước khi về kinh thành, Trọng Lâu mới thừa nhận Kinh Mặc là tỷ tỷ.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, khuân mặt khẽ ngẩng lên: ”Vì sao lại thế?”
“Trọng Lâu vẫn luôn muốn làm ca ca, nhưng vỗn dĩ Kinh Mặc là tỷ tỷ, tất nhiên không muốn làm muội muội rồi.”
“Vậy tại sao sau đó Trọng Lâu lại bằng lòng thừa nhận?”
Ôn Yến nhìn chàng một cái, hơi mất tự nhiên mà nói: ”Bản thân ta cũng không biết nữa, chính là vào ngày trước khi về kinh thành đó, bỗng nhiên gọi Kinh Mặc là tỷ tỷ.”
Trọng Lâu đồng ý gọi Kinh Mặc tỷ tỷ, bởi vì cậu bé phải về kinh thành gặp phụ thân, cậu bé vẫn luôn mong chờ cái ngày này.
Ôn Yến biết, nhưng mà không nỡ nói ra.
“Nàng còn có thể kể thêm chút chuyện nữa không?” Lúc này không phải Tống Vĩnh Kỳ hết chuyện để nói, mà là chàng muốn biết nhiều hơn về con của mình, chuyện kỳ lạ hơn, thoáng cái chàng đã có thêm hai người con.
Là con của chàng và Ôn Yến.
Trong đầu nghĩ như vậy, ngay lập tức làm cho chàng kích động đến mức máu trong người như muốn sôi lên.
Ôn Yến gật đầu: ”Đương nhiên là được, Kinh Mặc lúc được tám tháng đã biết gọi mẹ, nhưng mà Trọng Lâu thì phải hơn một tuổi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630882/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.