Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, mười mấy nhà gần đó cũng chen tới, Ôn Yến nhất thời bị mọi người bao quanh, ân cần hỏi han, rất nhiệt tình.
Ôn Yến không nghĩ tới mọi người còn nhớ cô, ban đầu ngày tháng cô sống ở nơi này cũng không lâu, cùng hàng xóm quan hệ không được tốt lắm, chẳng qua là xem bệnh cho hàng xóm mấy lần, cô không nhớ ai, nhưng mọi người lại nhớ cô.
Trong lòng quả thực cảm động, vừa thấy cảm động, liền trò chuyện với nhau, cho tới khi trời gần tối mới có thể thoát thân.
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, thay xiêm áo sạch sẽ, Ôn Yến liền lên xe ngựa, lần này là Lãnh Ninh đánh xe, chạy thẳng tới Hoàng cung.
Cách năm năm lại trở về kinh thành, lại tiến vào hoàng cung, lòng Ôn Yến rất phức tạp, nhất là tối nay có thể gặp được chàng.
Có điều, đúng như trước khi cô trở về cũng đã nói, cho dù chia tay, còn có thể là bạn, ít nhất, chàng đáng để cô thân thiện hỏi thăm một câu: Chàng khỏe không?
Cúi đầu kiểm tra hòm thuốc, túi kim đặt ở lớp trong, mấy năm nay thuốc bản thân nghiên cứu bào chế cũng đều mang theo một ít, sau khi chắc chắn không lầm, liền đậy kín hòm thuốc lại.
“Mẹ, trong lòng con hơi lo.” Trọng Lâu từ sau khi lên xe ngựa vẫn không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ bé đặc biệt nghiêm túc, giống như là phải đi làm một chuyện rất quan trọng.
Tiếng ầm ầm ầm theo xe ngựa không ngừng vang lên, lòng cô cũng bắt đầu rối loạn, vẻ mặt nghiêm túc cũng sụp đổ, tỏ ra có chút cẩn thận.
Ôn Yến ôm Trọng Lâu, ôn nhu hỏi: “Trọng Lâu lo cái gì?”
Trong đôi mắt to của Trọng lâu lóe lên ánh sáng: “Con chưa từng gặp cha.”
Kinh Mặc nghiêm túc nói: “Thật ra thì ta cũng chưa từng gặp.”
“Đệ dĩ nhiên biết tỷ chưa từng gặp, vậy tỷ khẩn trương không?” Trọng Lâu hỏi. Loading...
“Không khẩn trương!” Kinh Mặc khoác tay, dừng một chút, lại nói: “Chính là không biết tại sao tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, không biết dáng vẻ cha như thế nào, đẹp như Lý phu tử không?”
Thiên Sơn tò mò hỏi: “Lý phu tử là ai?”
“Lý phu tử chính là người muốn cưới mẹ.” Trọng Lâu thành thật nói.
Thiên Sơn vén rèm lên nói với Lãnh Ninh: “Ngươi quay đầu phái người đi Nam Sơn Thành, cắt đứt chân Lý phu tử đi.”
“Tuân lệnh!” Tiếng đáp của Lãnh Ninh từ bên ngoài bay vào.
“Tại sao chứ?” Trọng Lâu không hiểu hỏi: “Cắt đứt chân của Lý phu tử, thì ông ấy không thể dạy học cho mọi người được.”
“Không có ai có thể hy vọng có được mẹ cậu, biết không?” Thiên Sơn nghiêm túc nói: “Mẹ người chỉ thuộc về cha người thôi.”
“Nhưng cha ta thuộc về hậu phi của ông ấy.” Trọng Lâu nói.
Thiên Sơn ngẩn ra: “Ai nói với người?”
“Mao chủ nhiệm!”
Thiên Sơn vén rèm lên: “Lát nữa đem cũng cắt đứt bốn cái chân của Mao chủ nhiệm.”
“Tuân lệnh!” Tiếng đáp của Lãnh Ninh từ bên ngoài bay vào.
Ôn Yến tức giận nói: “Thiên Sơn, bọn nó còn nhỏ, đừng luôn nói chuyện bạo lực như vậy.”
Thiên sơn le lưỡi: “Rõ, sau này thuộc hạ chỉ làm không nói.”
Nàng ta vén rèm lên, ngồi chung một chỗ đánh xe với Lãnh Ninh.
“Thiên Sơn, Hoàng thượng vẫn chưa biết Ôn đại phu trở lại, ngươi nói có nên nói trước một tiếng hay không?” Lãnh Ninh lo lắng nói.
“Chủ nhân nói không cần.” Thiên Sơn nói.
Lãnh Ninh hạ thấp giọng nói: “Nhưng lúc này, rất nhiều nương nương ở trong cung Hoàng thái hậu phục vụ, sợ Ôn đại phu thấy trong lòng không thoải mái hay không?”
“Khẳng định không được vui, nhưng có thể làm sao chứ ? Ta vốn tưởng rằng chủ nhân sẽ không lập tức vào cung, ít nhất chậm hai ba ngày nữa, như vậy chúng ta liền có thể nói với Hoàng thượng.”
“Vốn là Trấn Quốc Vương gia nên đi nói, nhưng bởi vì chuyện của tiểu quận chúa, Trấn Quốc Vương gia cũng rầu rỉ đến bạc cả đầu, làm gì còn nhớ tới mà nói? Hơn nữa, lúc ấy mọi người cũng cho là Ôn đại phu gả cho Chung Phục Viễn , ai cũng không đành lòng nói cho Hoàng thượng.”
Thiên Sơn khẽ thở dài: “Không biết lát nữa phải đối mặt cục diện như thế nào, chỉ mong đừng quá làm khó chủ nhân là được, mấy nương nương kia nói chuyện hết sức độc ác, nếu biết thân phận chủ nhân, trong lời nói chỉ sợ cũng sẽ không lưu tình.”
Đối thoại giữa Thiên Sơn và Lãnh Ninh, cũng rơi vào tai Ôn Yến, thính lực cô rất tốt, Thiên Sơn và Lãnh Ninh sợ rằng đều đã quên.
Ôn Yến nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng dâng lên nụ cười khổ, cô có thể bình tĩnh đối mặt với những phi tần kia của chàng hay không?
Cho dù không thể, cũng phải cưỡng ép mình có thể, bọn họ đã xa nhau, mỗi người đều bình yên, ở hiện đại, vợ chồng ly dị rất nhiều, cũng không thể một mực đắm chìm trong ân ái ngày xưa, cuộc sống luôn phải tiếp tục.
“Mẹ, trong lòng mẹ không khẩn trương sao?” Trọng Lâu ngẩng đầu lên hỏi.
Ôn Yến bóp mũi cậu bé một chút: “Không khẩn trương, có cái gì mà khẩn trương?”
“Đúng vậy, mẹ cũng gặp cha rồi, làm sao phải khẩn trương?” Kinh Mặc hít thở sâu mấy cái, chà xát bàn tay, sau đó đặt ở bên miệng hà hơi.
“Con lạnh sao?” Ôn Yến thấy con bé như vậy, cho là con bé lạnh, những ngày đầu mùa hè đã rất nóng bức rồi, liền cho rằng cô bé không thoải mái, đưa tay sờ trán cô bé.
“Không phải, con xoa xoa tay, trong lòng liền không khẩn trương… như vậy nữa.”
“Tỷ mới vừa rồi còn nói không khẩn trương.” Trọng Lâu nói.
“Mới vừa rồi không khẩn trương, bây giờ có một chút.” Kinh Mặc giải thích.
Ôn Yến ngắm nhìn hai gương mặt giống nhau: “Kinh Mặc, Trọng Lâu, các con giận mẹ sao?”
“Tại sao phải giận chứ?” Hai đứa trẻ đồng thanh hỏi.
“Bởi vì rất nhiều đứa trẻ đều có thể ở cạnh cha mẹ, nhưng các con mấy năm nay, cũng chỉ luôn đi theo mẹ, chưa từng gặp cha các con.” Ôn Yến áy náy nói.
Kinh Mặc nắm đầu ngón tay nói: “Làm sao có thể chứ? Cha nuôi đã nói với bọn con, trong thế giới bọn con sống, rất nhiều đứa trẻ đều giống như bọn con vậy, hoặc là đi theo mẹ, hoặc là đi theo cha.”
Trọng Lâu chen miệng nói: “Còn có một số người không có cha, cũng không có mẹ, chỉ có thể ở trong cô nhi viện, bọn con coi như là tốt rồi, ít nhất có cha nuôi, có mẹ, có lông Mao chủ nhiệm và Đầu Than.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Kinh Mặc kề sát nhìn Ôn Yến, đưa tay nhỏ ra kéo tay Ôn Yến: “Mẹ, bọn con rất vui vẻ, thật đấy.”
Mũi Ôn Yến tràn ra cảm giác chua xót, đứa trẻ thật sự vô cùng hiểu chuyện, cảm thấy vui mừng sau khi cô mất đi Tống Vĩnh Kỳ, trả lại cho cô những bảo bối đáng yêu như vậy.
Xe ngựa đến hoàng cung, dựa theo quy củ, xe ngựa phải dừng ở bên ngoài cung, nhưng Lãnh Ninh nói trong xe ngựa là khách quý của Hoàng thái hậu, lại có Thiên Sơn người của Phi Long Môn ở đây, cộng thêm hiện giờ Lãnh Ninh đảm nhiệm thống lĩnh Ngự lâm quân, thị vệ không cho qua tức không có đạo lý.
Xe ngựa dọc theo cổng cung đi thẳng vào, tường bên trong cung đã đốt đèn lên, chiếu sáng cả cổng cung.
Xa xa có người đi đi lại lại, bước chân nhanh nhẹn, không biết là người của cung nào đang bận rộn.
Ôn Yến vén rèm lên nhìn ra ngoài, gió thổi vào mặt, có cảm giác phảng phất cách cả một đời.
Cuối cùng, lại quay về đây rồi, cảnh vật như cũ, nhân sự vạn biến.
Xuyên qua cổng cung, liền trực tiếp đi vào Từ Tâm cung của Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu bị bệnh tới nay, trong điện mỗi ngày đều có người tới thăm, người bình thường, Dung Quý Thái Phi đều sẽ ngăn cản ở bên ngoài, không cho phép đi vào, chỉ có phi vị trở lên, mới có thể vào thăm.
Những nương nương này, vẫn luôn không có được trái tim Tống Vĩnh Kỳ, luôn muốn làm chút gì đó để tranh sủng, biết Hoàng thượng luôn luôn hiếu thuận, bây giờ Hoàng thái hậu bị bệnh, mọi người tự nhiên tới thường xuyên, hy vọng Hoàng thượng có thể đặt vào trong mắt, nhiều thêm mấy phần sủng ái.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài cung, Thiên Sơn và Lãnh Ninh xuống xe ngựa đầu tiên, Thiên Sơn vén rèm lên, nói với Ôn Yến: “Chủ nhân, đến rồi.”
Ôn Yến nhìn bên ngoài, cửa lớn Từ Tâm cung ngay trước mặt, gần trong gang tấc, không biết vì sao, trong lòng lại có chút do dự, không dám tùy tiện đi xuống.
Dường như sự bình tĩnh trong năm năm qua đều biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.