Gia Cát Minh sai người đóng mạnh cửa sổ, lại bảo hai thị nữ kéo miếng vải đen lên, tạo thành hoàn cảnh tối đen, sau đó bảo hai thị nữ ôm An Dật, chàng thì cầm đèn lồng chiếu vào mắt An Dật.
Mắt của trẻ con bình thường khoảng tám tháng tuổi mới có tiêu điểm, nhưng đứa lúc đứa nhỏ đầy tháng nhìn thấy ánh sáng, tròng mắt vẫn sẽ di chuyển theo, An Dật không có phản ứng gì với tia sáng, mặc dù ánh sáng của đèn lồng ở ngay trước mặt nhưng dường như cô bé không cảm nhận được.
Gia Cát Minh từ từ lấy đèn lồng ra, nhẹ giọng nói: “Có lẽ mắt có chút vấn đề, nhưng bây giờ vẫn chưa biết là nguyên nhân gì tạo thành, đừng quá lo lắng, đợi sau khi Ôn Yến trở về, bọn ta lại hội chẩn xem sao, thuật châm cứu của Ôn Yến có hiệu quả trị liệu rất tốt với mắt.”
“Ngươi nói cái gì? Ôn Yến trở về?” Vương phi ngẩng phắt đầu, ngạc nhiên nhìn Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Tống Vĩnh Cung, Tống Vĩnh Cung cũng ngạc nhiên nhìn chàng ta, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Hôm nay ta đến đây là để nói chuyện này với hai người, Lãnh Ninh nói Ôn Yến muốn về đây, hơn nữa…”
Chàng ta nói tới đây thì hơi dừng lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Nàng ấy muốn mang theo phu quân và con trở về.”
“Hả?” Tống Vĩnh Cung và Vương phi đều sợ hãi kêu lên: “Ôn Yến thành thân rồi?”
“Phu quân của nàng ấy, cho dù ngươi cũng không nghĩ tới là ai đâu.” Gia Cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630867/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.