Chung Phục Viễn giải thích: “Thật ra hai năm qua sư phụ cô đã rất hối hận, trước đây ông ấy nói quá nặng lời đã chặn đứng đường lui của các người. Ông ấy nhìn thấy Kinh Mặc Trọng Lâu mất đi phụ thân, nhìn thấy cô sống một thân một mình, lại thấy Tống Vĩnh Kỳ thậm chí không muốn một đứa con nối dõi, trong lòng ông ấy cũng không chịu nổi. Ta nhớ ông ấy đã từng khuyên bảo cô, nhưng không nói rõ ràng, bởi vì dù sao ông ấy cũng sĩ diện, sao có thể thừa nhận mình sai được? Ông ấy nói với ta, kiếp này các cô quả thật nên ở cùng với nhau, nhưng các người ở cùng với nhau sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Có lẽ cô còn có thể chết vì Tống Vĩnh Kỳ. Nhưng chuyện số mệnh đã quyết định thì không thể thay đổi. Vì vậy, ông ta mới động tâm, để cho cô thuận theo số trời, quay về thử một lần. Nhưng ông ấy lại sợ quyết định của mình là sai lầm nên không dám tự mình nói với cô, đành bảo ta tới làm thuyết khách.”
Ôn Yến thản nhiên nâng mi lên: “Lợi ích gì?”
“Ta là loại người như vậy sao…” Anh ta chỉ duy trì khí thế được hai giây thì cúi đầu ủ rũ nói: “Được rồi, ông ấy nói, nếu ta có thể thuyết phục cô về kinh, ông ấy sẽ giúp ta quay về thời hiện đại một lần.”
“Anh có thể trở về thời hiện đại?” Ôn Yến kêu lên: “Ông ấy nói có thể đưa ngươi trở lại à?”
“Ta không thể ở lại thời hiện đại, nhưng ông ấy có thể đưa ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630863/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.