Trần Nguyên Khánh thâm trầm mà nói: “Nếu như điều tra rõ Trương Minh Châu không hề bị bệnh đậu mùa, bản tướng nguyện ý trừ bỏ mũ miện trên đầu, quỳ lạy từ cổng Đông Trực đến trước cửa Tư Không phủ xin thỉnh tội với Tư Không đại nhân!” Đã nói đến nước này thì Lý Tuân cũng không có lời có thể nói đành phải cười lạnh một tiếng nói: “Hi vọng tướng quân chớ có nuốt lời!” Hai đầu gối Trần Nguyên Khánh quỳ xuống đất, thần sắc nghiêm nghị chắp tay bẩm: “Hoàng Thượng xin lập tức lệnh cho ngự y xuất cung chẩn trị cho Trương Minh Châu, nếu như cuối cùng chứng thực Trương Minh Châu không có bệnh đậu mùa, vi thần cam nguyện quỳ chín chín tám mươi mốt cái đến Tư Không phủ thỉnh tội!” Trên triều đình hoàn toàn tĩnh mịch, Hoàng đế dùng ánh mắt như độc hỏa nhìn chằm chằm Trần Nguyên Khánh, đây là quân vương cùng dũng tướng giằng co ai cũng nửa bước không chịu nhường. Nguyên lão tam triều Trần Thái phó ra khỏi hàng, ông ta quỳ phịch hai đầu gối xuống chắp tay đập đầu: “Hoàng Thượng, nếu như lời Trần Tướng quân nói là thật cũng xin Hoàng Thượng căn cứ luật pháp của triều ta mời viện phán và ngự y cùng một số đại phu có danh vọng trong dân gian cùng nhau khám bệnh, nếu như chứng thực không có cũng tốt cho trong sạch của thiên kim Tư Không.” Hữu Thần Công thấy Thái phó cũng đã nói như vậy cũng đều ra khỏi hàng cung thỉnh: “Xin Hoàng Thượng điều động ngự y đến Tư Không phủ chứng thực chuyện này!” Cả triều lập tức có hơn phân nửa quan viên đứng về phía Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh ngạo nghễ nhìn Hoàng đế, nói: “Hoàng Thượng, bây giờ bách quan cũng đều nói như vậy nhưng Hoàng Thượng vẫn im lặng không quyết thật sự khiến cho người ta không rõ!” Chung Chương đứng ở trên bậc thang nghe thấy vậy lập tức biến sắc mặt, tức giận nói: “Trần Tướng quân xin chú ý thân phận của ngài, thánh ý của Hoàng thượng há lại cho ngài phỏng đoán lung tung?” Trần Nguyên Khánh lãnh đạm nói: “Vậy xin Hoàng Thượng ra ý chỉ!” Khóe miệng Tống Vĩnh Kỳ kéo lên một độ cong âm lãnh, lạnh giọng nói: “Được, Trần ái khanh đã khăng khăng như thế vậy thì trẫm chuẩn tấu!” Trần Nguyên Khánh lễ bái: “Thần thay mặt nhân dân thiên hạ tạ Hoàng Thượng!” Hoàng đế đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi! Bên ngoài ngự thư phòng Viện phán dẫn theo chư vị ngự y đợi mệnh, trong ngự thư phòng vắng lặng im ắng, Lãnh Ninh cùng Lý Tuân đều ở trong ngự thư phòng, một hồi sau hai người thêm cả Trần Nguyên Khánh cùng dẫn ngự y xuất cung, đi tới Tư Không phủ chuẩn bệnh cho Thiên Sơn. Hoàng đế ngồi ở trên long ỷ thần sắc âm lãnh vô cùng, hôm nay Trần Nguyên Khánh dám công nhiên khiêu chiến quyền uy của chàng có thể thấy được là hắn ta thật sự một chút cũng không đem Hoàng đế này để vào mắt, ngày xưa bởi vì lấy Trần Vũ Trúc mà nhiều ít cũng kính hắn ta ba phần, bây giờ hắn ta càng ngày càng lên mặt, Thiên Sơn nhiễm bệnh là một chuyện, nói không chừng hắn ta cũng có nhiều ý đồ khác. “Hoàng Thượng, thật sự muốn phái người ra ngoài sao?” Lãnh Ninh sốt ruột đi loanh quanh trong Ngự thư phòng, hai tay mất tự nhiên, hai mắt trừng trừng trông rất là thất thố. Loading... Lý Tuân không rõ tình hình nhưng là giờ phút này coi như cũng đã biết chuyện gì xảy ra, vội hỏi: “Đó là sự thật sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Cung Thải Vi và người của Tư Không phủ phải đưa ra đảo cách ly sao?” Khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ trầm lãnh, nói: “Cũng tốt, để trẫm biết trong lòng của hắn ta suy nghĩ thế nào, miễn cho suốt ngày ở trước mặt trẫm ra vẻ kính cẩn nghe theo!” Lý Tuân cũng phát hận, nói: “Gần đây hắn ta hay đi lại mật thiết chỗ Khanh Nhi, Khanh Nhi cũng sẽ không tin tưởng tên tiểu nhân gian nịnh này chứ?” Lãnh Ninh ngạc nhiên nhìn Lý Tuân lập tức nhớ tới hắn ta có mối tình thắm thiết đối với Khanh Nhi, không khỏi nhẹ giọng thở dài, kỳ thật Lý Tuân ở bên cạnh Khanh Nhi một thời gian dài như vậy chắc cũng đã biết Khanh Nhi là loại người như thế nào, chỉ là hắn ta không nguyện ý đối mặt với hiện thực mà thôi. Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lý Tuân ánh mắt có chút phức tạp, Lãnh Ninh biết rõ đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ đang đắng chát, người kia ngài ấy vẫn coi như muội ruột thịt, ngài ấy vẫn luôn muốn vì nàng ta tìm kết cục tốt đẹp nhưng người sư muội này lại bởi vì yêu ngài ấy mà làm ra rất nhiều chuyện điên rồ, mặc dù ngài ấy hận Khanh Nhi nhưng cũng càng hận chính mình. Tuy có bằng chứng chứng minh rất nhiều chuyện đều là Khanh Nhi làm ra nhưng chàng vẫn không hạ được quyết tâm xử lý nàng ta, từ đầu đến cuối vẫn nhớ đến một phần tình cảm sư huynh sư muội kia, còn cả lời nhờ vả của sư phụ chàng lúc lâm chung. Trước đó Lãnh Ninh và Tống Vĩnh Kỳ cũng đã kết giao nhiều năm quan hệ rất tốt đương nhiên biết sư phụ chàng ở trong lòng chàng có phân lượng như thế nào, không cần thiết tin tưởng chàng cũng sẽ không xử trí Khanh Nhi. Đáy lòng Lãnh Ninh không khỏi lại vì Tống Vĩnh Kỳ thở dài một hơi, ai nói người trên thế gian chỉ khổ vì tình yêu đâu? Tất cả tình cảm nếu phải đưa ra lựa chọn đều rất thống khổ! Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ chỉ có thể đem tất cả hi vọng đều ký thác vào trên người Ôn Yến, chàng hỏi Lãnh Ninh: “Ngươi có biết tình hình của Thiên Sơn ra sao không?” Mặt mũi Lãnh Ninh tràn đầy vẻ u sầu, nói: “Thần làm sao biết được? Mỗi lần tới đó cũng không gặp được nàng ấy, hơn nữa Ôn đại phu cũng không cho bất luận kẻ nào đi vào, ngay cả đưa cơm cũng chỉ được đưa đến cổng.” Tống Vĩnh Kỳ trầm ngâm một chút, nói: “Ôn Yến y thuật cao minh, chí ít đến bây giờ vẫn không có tin tức xấu truyền tới tin tưởng là sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bệnh đậu mùa này chỉ cần ngự y khám qua là sẽ biết, kể cả ngự y không nói ra thì mấy vị đại phu dân gian kia cũng sẽ nói, đây chính là luật lệ do tiên tổ định ra nên trẫm cũng bất lực, chỉ có thể gặp một bước đi một bước, cùng lắm thì lúc thời khắc sống còn chúng ta không thèm đếm xỉa đến!” Lãnh Ninh và Lý Tuân đều biết thời khắc sống còn chính là lúc bị mang đến đảo cách ly, không thèm đếm xỉa chỉ có một con đường đó chính là dẫn bọn hắn trốn đi. Cái này cũng có thể xem là một biện pháp tốt, hơn nữa bây giờ đâm lao phải theo lao, thật đúng là không có thể nghĩ ra được biện pháp nào khác. Tống Vĩnh Kỳ đứng lên, nói: “Hôm nay trẫm cùng các ngươi cùng nhau qua đó, có chuyện gì các ngươi nhìn trẫm ra hiệu mà làm việc!” Lãnh Ninh và Lý Tuân nhìn nhau cùng nói: “Rõ!” Giờ phút này Trần Nguyên Khánh đang ở Vĩnh Minh cung, chỉ còn chờ đại đội ngũ khởi hành liền lập tức đi theo, bây giờ hắn ta đã không còn kiêng nể gì cả, chuyện này hắn ta đã hoàn toàn chắc chắn! Nhưng hắn ta vẫn cẩn thận hỏi Khanh Nhi một lần nữa: “Ngươi chắc chắn nàng ta bị lây nhiễm bệnh đậu mùa chứ?” Khanh Nhi đứng thẳng trước gió tay áo tung bay, thần sắc tuyệt mỹ trên mặt vô cùng thống khoái, nàng ta nói: “Chắc chắn, chính tay ta đem mủ bệnh đậu mùa bôi lên cánh tay của nàng ta, lực truyền nhiễm của bệnh đậu mùa rất mạnh, nàng ta nhất định sẽ lây nhiễm bệnh!” Trần Nguyên Khánh hỏi: “Nhưng Ôn Yến xuất cung chữa trị cho nàng ta mấy ngày, có lẽ đã chữa khỏi thì sao?” Khanh Nhi cười ngạo nghễ: “Nàng ta ra khỏi cung đã bảy ngày, dựa theo suy đoán của ta Ôn Yến chắc cũng đã bị lây nhiễm bệnh đậu mùa rồi, từ lúc khai quốc đến nay ngươi có nghe qua bệnh đậu mùa có thể chữa khỏi được hay không?” “Y thuật của nàng ta thực sự cao minh điểm ấy không thể nghi ngờ, ngay cả người đã chết cũng có thể cứu trở về, nếu có thể trị hết bệnh đậu mùa cũng không có kỳ quái!” Trần Nguyên Khánh nói. “Nếu nàng ta có thể trị hết bệnh đậu mùa thì càng có thể chứng minh nàng ta đúng là thật sự thấy chết không cứu, một người ngay cả bệnh đậu mùa cũng có thể chữa khỏi sao lại không cách nào chữa được cho muội muội của ngươi? May mà ngày đó ngươi còn cầu tình với tiên đế để nàng ta chữa trị cho Trần Vũ Trúc, có lẽ nếu ngươi không đưa nàng ta vào cung thì nàng ta cũng sẽ không đến mức sẽ rơi vào kết cục này!” Khanh Nhi lãnh đạm nói. Hận ý phút chốc liền bò đầy người Trần Nguyên Khánh, hai tay hắn ta nắm chặt tức giận nói: “Không sai, nàng ta là thấy chết không cứu, bản tướng còn suýt chút nữa tin tưởng nàng ta!” “Đi thôi, bây giờ ngươi không nên lưu lại quá lâu ở chỗ này của ta!” Khanh Nhi đuổi hắn ta đi. Trần Nguyên Khánh thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Bây giờ còn có ai nhàn rỗi đi quản chúng ta nữa? Người nên lo lắng đều đã đi lo lắng, người không nên lo lắng cũng không dám nhiều chuyện, kể cả có biết thì Tống Vĩnh Kỳ có ngày hôm nay cũng không thể thiếu sự nâng đỡ của bản tướng, bây giờ hắn ta là cánh chim không gió còn dám làm gì ta!” Khanh Nhi hơi nhíu mày: “Nói chuyện phải chú ý một chút, ngươi tài giỏi cũng chỉ là một tên võ tướng, chưa hẳn hắn ta đã cần nhờ ngươi!” Trần Nguyên Khánh cười lạnh: “Làm sao? Đau lòng à? Quả nhiên là người yêu sư huynh của ngươi!” Khanh Nhi lạnh mặt xuống: “Ngươi quản tốt chuyện của mình là được, ta thích ai không liên quan gì đến ngươi!” “Ngươi trăm phương ngàn kế muốn đuổi Ôn Yến đi không phải là vì để cho mình chiếm hữu Tống Vĩnh Kỳ sao? Lúc trước còn nói dễ nghe là vì muốn giúp muội muội ta báo thù.” Trần Nguyên Khánh lạnh lùng vứt xuống một câu, phẩy tay áo bỏ đi. Viện phán thêm cả sáu tên ngự y đi theo đại đội ngũ tiến về Tư Không phủ. Tư Không phủ không hề có chuẩn bị chút nào. Tư Không đại nhân sau khi biết việc này đã bị giữ lại trong cung, tận đến khi đại đội ngũ khởi hành ông ta mới có thể cùng đi theo. Ba người Trần Nguyên Khánh cùng Lãnh Ninh Lý Tuân dẫn đội, mà Trần Nguyên Khánh đã sớm tìm xong đại phu ở trong dân gian, năm tên đại phu toàn bộ đều là người đức cao vọng trọng trong kinh thành, tuyệt đối sẽ không giở trò dối trá. Trong đội ngũ ngự y có Lam ngự y, Thượng quan ngự y, Long ngự y, còn có thêm ba tên ngự y thường xuyên nghiên cứu về dịch bệng, cộng thêm Viện phán đại nhân nữa tổng cộng là bảy người. Mà ngự y thêm cả đại phu trong dân gian tổng cộng có mười hai người. Lãnh Ninh nhìn thấy trận thế này trong lòng rất khó chịu, mười hai người này là muốn nghiên cứu Thiên Sơn, đối phó với Thiên Sơn. Giá rồng của Hoàng đế đi ở giữa, Trần Nguyên Khánh đối với việc chàng kiên trì xuất cung chỉ là bật cười một tiếng cũng không nói gì, ngược lại là bách quan trong triều lại thuyết phục để Tống Vĩnh Kỳ đừng đi, sợ một khi Thiên Sơn thật sự nhiễm bệnh đậu mùa sẽ ảnh hưởng tới long thể. Tư Không phủ cũng không hề đại loạn, cái này phải quy công cho Tư Không đại nhân ngày xưa dạy bảo ba vị công tử rất tốt, cho dù đứng trước đại nạn nhưng thần sắc ba vị công tử vẫn rất tự nhiên, bước nhanh ra cửa chính nghênh đón thánh giá! “Tham kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Ba người quỳ lạy trên mặt đất, khiêm tốn hữu lễ. Tống Vĩnh Kỳ vén rèm lên nhìn ba người này, Tư Không phủ có ba người con trai nhưng không có người nào vào triều làm quan, trời sinh tính đạm bạc để cho người ta kính trọng. Cho nên ngữ khí của Tống Vĩnh Kỳ cũng tôn trọng hơn một phần, nói: “Ba vị công tử mời đứng lên!” Đại công tử khấu tạ hoàng ân, hỏi: “Không biết thánh giá quang lâm là có chuyện gì quan trọng?” Chung Chương đỡ đại công tử dậy, nói: “Hoàng Thượng lần này đến đây là do có người thượng tấu nói thiên kim Trương Minh Châu của Tư Không phủ mắc bệnh đậu mùa, đặc mệnh ngự y cùng các đại phu tới chẩn trị, chư vị công tử xin dẫn đường!” Đại công tử kinh ngạc nói: “Bệnh đậu mùa sao? Chuyện này nghe nói từ đâu vậy? Xá muội chỉ bị bệnh sởi nên ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, như thế nào lại biến thành bệnh đậu mùa rồi?” Tống Vĩnh Kỳ nghe xong lời này trong lòng liền nắm chắc lời này là dó Ôn Yến bảo hắn ta nói, chàng lập tức liền chấn phấn, nói: “Là thật hay là giả kiểm tra là biết!” Đại công tử nói: “Hoàng Thượng mời vào trong!” Nói xong liền đi trước mở đường cho Hoàng đế. Toàn bộ đại môn rộng mở cung nghênh thánh giá đi vào. Ngự y cùng các đại phu đứng thành hai hàng đợi mệnh lệnh của Hoàng đế! Đại môn viện tử chỗ Thiên Sơn ở đóng chặt, trước cửa chỉ có một nha đầu mặc áo xanh cúi đầu đứng đó, thấy đại đội nhân mã đi vào nàng ta có vẻ hơi kinh hoảng lui ra phía sau một bước, vừa vặn đối đầu với Tống Vĩnh Kỳ từ long liễn đi xuống. Tống Vĩnh Kỳ sững sờ, nghẹn ngào hô: “Thanh Nhi?” Nữ tử được gọi là Thanh Nhi kia chính là Đắng Nhi hôm đó Ôn Yến mang về từ trên đường, nàng ta chưa từng thấy một đại đội người quyền quý tràn vào như vậy nên sớm bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, bây giờ lại nghe nam tử tuấn mỹ kia mở miệng gọi mình, nhưng gọi lại không phải là tên của nàng ta không khỏi có chút sững sờ, cũng không hành lễ chỉ giòn tan mà nói: “Ta không phải là Thanh Nhi, ta tên là Đắng Nhi!” Tống Vĩnh Kỳ nghi hoặc nhìn nàng ta, lại trên dưới quan sát một chút, hỏi: “Ngươi tên là Đắng Nhi sao? Ngươi là người nơi nào? Ngươi không nhận ra ta sao?” Đắng Nhi lắc đầu: “Ta không nhận ra ngươi, ta tên là Đắng Nhi, ta là người Huệ Châu, ta không phải là Thanh Nhi cũng không biết ai là Thanh Nhi!” Ôn Yến ở bên trong nghe thấy đoạn đối thoại phía ngoài, trong lòng cảm thấy nghi ngờ một chút, Tống Vĩnh Kỳ nhắc tới Thanh Nhi là Thanh Nhi đã cùng A Ngưu bỏ trốn kia sao? Hẳn là Thanh Nhi cùng Đắng Nhi rất giống nhau rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]