Chương trước
Chương sau
Ngày thứ năm Ôn Yến xuất cung, tình hình của Thiên Sơn đã coi như là tạm ổn định lại. Chí ít là không còn sốt cao nữa, nốt bệnh đậu mùa trên mặt cũng đã bắt đầu kết vảy. Trên mặt Thiên Sơn chắc chắn sẽ lưu lại vết sẹo, cho nên Ôn Yến lại xuất phủ đi mua sắm một chút dược liệu, dùng cách trị liệu bằng châm rất nhỏ đem thuốc đưa vào trong vết sẹo, nguyên lý giống như hiện đại gần tương tự như vi kim thẩm mỹ, dùng con lăn ở trên mặt đâm vô số lỗ nhỏ, sau đó mỗi ngày đắp dược liệu lên trên mặt, dược liệu thấm vào sẽ kích thích năng lực tái sinh của làn da.
Cô không dẫn theo tùy tùng hay là nha hoàn đi theo bên người, một thân một mình tới y quán của Gia Cát Minh.
Từ lần đó về sau, cô vẫn chưa từng gặp qua Gia Cát Minh.
Lúc Gia Cát Minh thấy cô xuất hiện ở cổng y quán, thần sắc rõ ràng khẽ giật mình, sau đó liền vô thức trốn tránh.
Ngược lại Ôn Yến lại tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Gia Cát, đã lâu không gặp!”
Gia Cát Minh mất tự nhiên cười cười: “Đúng vậy, nàng xuất cung rồi?”
Ôn Yến nói: “Đúng vậy, ta xuất cung đã mấy ngày rồi, hiện tại đang ở Tư Không phủ!”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chàng ta lo lắng hỏi một câu.
Ôn Yến lắc đầu: “Không có, chỉ muốn xuất cung ở tạm mấy ngày!” Ôn Yến muốn giấu diếm bệnh tình Thiên Sơn, chuyện đã qua rồi, cô đối với Gia Cát Minh không hề giấu diếm bất cứ cái gì, có thể nói Gia Cát Minh là tri kỷ của cô, cho dù đáy lòng có ý nghĩ gì, chuyện gì phát sinh cô đều sẽ nói với Gia Cát Minh. Nhưng hiện tại, nhìn nam tử đang toàn thân mất tự nhiên trước mắt, trong nội tâm cô không biết vì sao lại dâng lên một tia để phòng.
Cô đưa cho chàng ta một toa thuốc, nói: “Ta muốn bốc thuốc!”
Gia Cát Minh mang phương thuốc tới nhìn một chút, nói: “Là nàng dùng sao?” Đơn thuốc này có thể nói là đơn thuốc dưỡng nhan, trong đó rất nhiều dược liệu đều phải pha vào nước hoặc là mài thành bột mịn.
“Phải!” Ôn Yến nói.
Gia Cát Minh gật đầu, đem đơn thuốc đưa cho đại phu bên cạnh, nói: “Làm phiền người đi giúp Ôn đại phu lấy thuốc theo đơn này!”
Đại phu cầm phương thuốc đi lấy. Loading...
Gia Cát Minh mời Ôn Yến đi vào trong ngồi xuống, có dược đồng pha trà mang lên, Ôn Yến nắm cái chén ở trong tay xoa xoa, vừa rồi đi một đường ẩm ướt lạnh tới đây cô cũng cảm thấy hơi rét lạnh, ngồi xuống lại càng cảm thấy lạnh hơn, bây giờ tay nắm một chén trà ấm mới cảm thấy có chút ấm áp.
Đã tới cuối thu rồi.
“Mưa cũng mấy ngày rồi không biết lúc nào mới ngừng lại?” Gia Cát Minh tự nói một mình, chàng ta đứng dậy mở cửa sổ thấy một gốc hoa quế đập vào mi mắt, không khí ướt lạnh cũng mang theo mùi hoa quế thơm ngát.
Ôn Yến ừ một tiếng: “Đúng vậy, không biết lúc nào mới ngừng lại!”
Trầm mặc chậm rãi lan tràn ra giữa hai người, bầu không khí lúng túng như vậy, Ôn Yến có chút hối hận đã tới đây bốc thuốc.
Rốt cục qua thật lâu, Gia Cát Minh khẽ nói: “Thật xin lỗi!”
Ôn Yến ngước mắt nhìn chàng ta thần sắc có chút thanh lãnh: “Đêm đó ngươi không hề bị người ta hạ thuốc thật sao?”
Gia Cát Minh cười khổ: “Đến cùng vẫn không thể gạt được nàng, không sai, đêm đó ta đã sớm biết trong chén rượu của ta bị người khác hạ thuốc mê nhưng ta vẫn uống một ngụm.”
“Nhưng trong chén của ta lại không bị hạ thuốc.” Ôn Yến không rõ.
“Còn nhớ canh cá đêm đó không? Trong canh cá ở trước mặt nàng và trong chén đều bị hạ độc, hai loại thuốc tách ra sẽ không có hiệu quả gì nhưng nếu ăn chung vào một chỗ sẽ trở thành thuốc mê, cộng thêm lúc nàng hồi cung lại uống một chén nước, thuốc bên trong chén nước có thể dẫn thuốc mê trong cơ thể nàng nhanh chóng phát huy tác dụng. Thần trí của nàng chẳng mấy chốc sẽ không còn tỉnh táo nữa.” Gia Cát Minh chậm rãi nói.
Ôn Yến cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào chàng ta: “Rất tốt, vậy mà ta lại không biết ngươi có sở trường như vậy. Đến cùng là vì cái gì? Ngươi muốn hại ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng không sợ chàng sẽ giết ngươi sao?”
Gia Cát Minh nghiêng đầu có chút ngây thơ cười cười: “Lúc ấy ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy, có lẽ chỉ là nhất thời váng đầu hoặc cũng có thể coi là bị Khanh Nhi mê hoặc dẫn đến tâm trí mất phương hướng, tóm lại nàng ta nói có biện pháp để nàng rời khỏi Hoàng cung đi cùng với ta, ta thừa nhận là ta bị lời nàng ta nói hấp dẫn, thế là ta để mặc cho nàng ta hạ dược trong chén rượu của ta, nhưng phân lượng mà ta uống hoàn toàn không đủ để để cho ta hôn mê.”
Ôn Yến vô cùng nghi hoặc: “Nhưng Kỳ nói với ta là không kiểm tra ra trong chén có cái gì.”
“Không thể nào, ở miệng chén còn có thuốc bột đó là do ta cố ý lưu lại. Ta chắc chắn Kỳ nhờ chút thuốc bột đó mới biết chúng ta bị hạ dược, chúng ta bị người ta hãm hại nên ngài ấy mới không trách chúng ta, nhưng ngài ấy là người kiêu ngạo, nhìn thấy ta và nàng trên giường ngài ấy sẽ cảm thấy vô cùng khuất nhục, ta nghĩ ngài ấy sẽ nguyện ý thả nàng ra.” Gia Cát Minh thê lương cười một tiếng: “Nhưng ta đã đánh giá thấp tình cảm của ngài ấy đối với nàng, ngài ấy lại không quan tâm đến chuyện đó!”
Ôn Yến tức giận hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Ngươi cảm thấy ngươi thiết kế ta như vậy nếu ta rời khỏi Hoàng cung vẫn sẽ ở cùng với ngươi sao? Ta sẽ chỉ hận ngươi mà thôi! Ta coi ngươi là bạn, toàn tâm toàn ý tin cậy ngươi nhưng ngươi lại thiết kế ta, ta rất ghét cảm giác bị người ta hãm hại lừa gạt, nhất là người đó lại là ngươi.”
Gia Cát Minh chăm chú nhìn Ôn Yến, khuôn mặt có một tia thống khổ, nói: “Có lẽ nàng không tin nhưng sau khi chuyện này xảy ra ta luôn luôn cảm thấy áy náy, ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp nàng và Kỳ nữa, ta rất hối hận!”
Ôn Yến lắc đầu, thất vọng nói: “Ta thật sự không dám tin là ngươi lại giúp đỡ Khanh Nhi đến thiết kế ta, chuyện nàng ta muốn hại ta ngươi đã sớm biết, nàng ta là người như thế nào ngươi so với ta còn rõ ràng hơn, vậy mà ngươi lại cấu kết với nàng ta làm việc xấu, Gia Cát Minh, về sau chúng ta không còn là bằng hữu nữa!”
Gia Cát Minh mặt xám như tro, lẩm bẩm: “Lúc ấy, nàng ta nói với ta là chỉ cần nàng rời khỏi Hoàng cung thì mới có thể bảo vệ được an toàn của nàng, mục đích của ta chỉ là muốn nàng rời khỏi Hoàng cung mà thôi, ta không có ý nghĩ xấu nào khác…” Câu nói này của chàng ta đến ngay cả bản thân mình cũng không thuyết phục được, rốt cục chàng ta cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.
Đại phu tiến đến gõ cửa, nói: “Ôn đại phu, thuốc của ngài đã xong rồi!”
Ôn Yến đứng dậy cầm lấy thuốc trong tay đại phu, trầm thấp nói một câu tạ ơn, sau đó quay người lại móc bạc ra để lên bàn, nói: “Tiền thuốc!” Sau đó liền xoay người rời đi.
Gia Cát Minh nhìn một thỏi bạc trước mặt này, khuôn mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Đêm đó lúc chàng vào cung Khanh Nhi đã ngăn chàng lại. Nàng ta nói đã biết chàng thích Ôn Yến, nàng ta có thể giúp chàng, lúc đầu vốn là chàng cũng không tán thành nhưng đã bị câu nói sau cùng của Khanh Nhi đả động, khi đó nàng ta âm dương quái khí ở sau lưng chàng nói một câu: “Ngươi bỏ mặc nàng trong cung mà không sợ nàng gặp bất trắc gì sao?”
Câu nói này đã uy hiếp được chàng, chàng biết mình không có lựa chọn nào khác. Chàng lựa chọn cấu kết cùng với nàng ta cùng nhau làm việc xấu, bắt đầu một khắc này chàng liền thống hận chính mình.
Cũng tốt, chí ít có thể chứng minh là Kỳ thật lòng yêu nàng, xảy ra chuyện như vậy mà ngài ấy cũng không ngại không quan tâm, đồng thời, đối với chàng cũng dễ dàng tha thứ cho bản thân hơn, nếu không phải nể phần tình cảm từ trước chỉ sợ với thân phận của chàng ta bây giờ ngài ấy sớm đã ban một tội chết.
Lúc nào ngài ấy cũng nhớ tới tình bằng hữu mà mình thì sao?
Sau khi Ôn Yến rời khỏi y quán chỉ cảm thấy đôi mắt cay vô cùng, có sương mù không ngừng dâng lên, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, mặc dù trước đó đã phỏng đoán là Gia Cát Minh tỉnh táo, bởi vì sau đó cô nhớ lại thấy hành động của Gia Cát Minh cũng không phải là vô ý thức, thậm chí chàng ta còn ở bên tai cô nói một câu gì đó, về phần nói cái gì bây giờ cô không nhớ ra nổi, nhưng trong lòng cô có cảm giác rất mãnh liệt là chàng ta hoàn toàn tỉnh táo.
Cô vẫn luôn không muốn đi tìm đáp án, nhưng hôm nay Gia Cát Minh lại thừa nhận!
Làm sao bây giờ? Cô lại mất đi một người bạn, đồ vật cô có đã không nhiều nhưng giờ lại còn không ngừng mất đi.
Trong lòng cô rất thê lương, Tống Vĩnh Kỳ không tin cô, Gia Cát Minh hãm hại cô, cho dù cô muốn rời đi cũng không tìm được nơi nào để đi.
Ôn Yến thất hồn lạc phách đi tới, chợt thấy phía trước có một đám người đang xúm lại chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ.
Ôn Yến đến gần liếc mắt nhìn, chỉ thấy chỗ hẻo lánh trên đường đang có một cô nương tuổi còn rất trẻ đang quỳ, nàng ta mặc y phục màu trắng thuần, tóc mai lộn xộn, trên khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ vương đầy nước mắt giống như hoa lê mùa xuân dưới mưa, da thịt tuyết trắng. Ôn Yến vẫn cho là Khanh Nhi đã là giai nhân tuyệt sắc nhưng bây giờ nhìn thấy cô nương này, cô lại thấy còn đẹp hơn Khanh Nhi ba phần.
Cho dù thân là nữ tử, ánh mắt cô cũng không nhịn được bị hấp dẫn.
Trước người cô nương kia có đặt một cái thẻ bài, trên đó viết bán mình táng cha. Ôn Yến lặng yên thở dài, đúng là một cô nương có hiếu, chỉ là số khổ mà thôi!
Rất nhiều công tử cậu ấm hay là đại lão gia hèn mọn tiến lên trêu chọc, cô nương kia sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn đám người, thân thể hơi co lại về phía sau sau đó dập đầu vừa khóc vừa kể lể nói: “Chư vị đại gia nãi nãi, tiểu nữ cùng cha là người ở nơi khác đến đây không may gặp phải rủi ro ở nơi này, cha tiểu nữ bị bệnh nặng không chữa được nên đã mất, tiểu nữ không có tiền an táng cho cha nên cam nguyện bán mình làm nô tỳ, xin các chư vị đại gia nãi nãi có lòng thương xót mua tiểu nữ, tiểu nữ cam nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức các vị đại gia nãi nãi!”
Nói cách khác, nàng ta chỉ nguyện ý bán mình làm nô tỳ.
Một nam tử mặc y phục tơ lụa màu lam tiến lên đưa tay nâng cằm cô nương kia lên, ánh mắt dâm ô cười đùa nói: “Ôi chao, tiểu nương tử da mịn thịt mềm thế này sao đại gia lại nỡ để nàng làm nô tỳ được chứ? Bạc ta cho cứ cầm đi, trở về an táng phụ thân của nàng cho tốt sau đó cùng bản đại gia về phủ, đảm bảo để nửa đời sau của nàng sẽ ăn ngon uống sướng tận hưởng vinh hoa phú quý!” Nói xong liền đưa tay kéo cô nương kia lên.
Cô nương kia kinh hoảng lắc đầu, vội la lên: “Đại gia, tiểu nữ chỉ nguyện ý làm nô tỳ chứ không có ý định bán mình, đại gia nếu phủ của ngài thiếu nô tỳ tiểu nữ liền cùng ngài trở về… Ôi chao!” Trong lúc nàng ta giãy dụa nam tử kia vậy mà đưa tay tới sờ soạng ngực của nữ tử kia, nữ tử kia mặt đỏ bừng quỳ trên mặt đất cuộn tròn thân thể, không dám đứng dậy.
Ở đây có người phẫn nộ, cũng có người vui cười xem náo nhiệt, chỉ là không có ai dám chỉ trích vị nam tử này bởi vì ai cũng biết thân phận của hắn, người này là nhi tử của Lưu An ở trong kinh rất có quyền thế, ngày thường hoành hành bá đạo ức hiếp người khác, khi dễ người nhỏ yếu, bách tính chỉ dám giận chứ không dám nói.
Cho nên, giờ phút này cũng không có ai dám ra tay ngăn cản, tình cảnh của cô nương kia đúng là rất thê thảm.
Ôn Yến lên cơn giận dữ, tức giận nói: “Buông nàng ấy ra!”
Nam tử còn chưa quay đầu thì hai tên tùy tùng to lớn ở phía sau hắn đã nhào ra, một người trong đó nghiêm mặt nhìn Ôn Yến, chậc chậc nói: “Ôi, lại tới thêm một vị tiểu nương tử nữa, gia có muốn mang về trong phủ hay không?”
Tên kia hèn mọn quay đầu lại nhìn trên dưới đánh giá Ôn Yến vài lần, hừ hừ nói: “Mặc dù không đẹp mắt bằng vị tiểu nương tử này nhưng cũng là hàng thượng đẳng, mang hết về!”
Hắn vừa dứt lời thì hai tên tùy tùng kia liền nhào tới, ý đồ bắt Ôn Yến về.
Nhưng hai người bọn họ còn chưa tới được gần Ôn Yến thì đã có hai nam tử từ trên trời giáng xuống, hai tên tùy tùng kia còn chưa kịp thấy rõ ràng đã bị hai nam tử này đá bay ra ngoài, đâm vào trên tường ngã ra trên mặt đất.
Hai nam tử đứng ở trước người Ôn Yến, thấp giọng tức giận nói: “Ai dám động đến chủ tử của chúng ta?”
Hai người này đều là hộ vệ của Phi Long môn phụ trách bí mật bảo hộ an nguy cho Ôn Yến.
Tên hèn mọn bị khí thế của hai người hù ngã, hắn ta cố gắng ổn định cảm xúc, quát lên: “Các ngươi biết bản đại gia là ai không? Dám làm hỏng chuyện của ta? Có tin bản đại gia…” Hắn ta còn chưa kịp nói hết lời đã bị một tên hộ vệ trong đó một quyền đánh bay ra ngoài.
Bách tính vây xem ở đó nhao nhao hô tốt, tiểu bá vương này đúng là phải ăn đòn, ngày thường tất cả mọi người cũng mong có người đứng ra giáo huấn hắn ta một trận không ngờ hôm nay rốt cục hắn ta cũng đắc tội với người có quyền thế hơn mình, thật sự là quá sung sướng!
Ôn Yến đi lên đỡ nữ tử kia dậy, từ trong ngực móc ra một thỏi vàng, nói: “Cô nương, cầm chỗ bạc này về an táng cho phụ thân ngươi, sau đó rời khỏi kinh thành trở về quê hương đi!”
Nữ tử khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, sau đó ngửa đầu nói: “Vị tiểu thư này, tiểu nữ đã không còn nhà để về, cầu xin tiểu thư hãy thu nhận tiểu nữ, tiểu nữ nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ tiểu thư suốt đời!”
Vốn Ôn Yến cũng không muốn mang nàng ta đi cùng nhưng thấy khuôn mặt nàng ta cũng thanh lệ, ở chỗ này lại không có người quen biết, nếu như bỏ mặc ở đây chỉ sợ sẽ gặp chuyện càng không may hơn, trầm ngâm một lát, nhân tiện nói: “Như vậy đi, trước tiên ngươi trở về cùng ta, chờ ta xử lý xong xuôi mọi chuyện sẽ sắp xếp cho ngươi!”
Nữ tử liên tục dập đầu tạ ơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.