Vẻ mặt của Khanh Nhi rất nhanh liền khôi phục bình thường, lại cười nói: “Uyển Nương cô cô đúng là từng từ từng chữ đều có đạo lý, chỉ là, không phải hiểu sai về ta rồi đi? Ta đối với sư huynh, cho tới bây giờ cũng chỉ có tình cảm huynh muội, Uyển Nương cô cô nói ta mơ ước vị trí hoàng hậu, thật sự là không có đạo lý a!”
Uyển Nương cũng nhẹ nhàng cười: “Nô tỳ nói chuyện luôn luôn như thế, cũng không có ý đắc tội Khanh Nhi tiểu thư, mong Khanh Nhi tiểu thư thứ lỗi!” Lời giải thích nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, thậm chí còn ẩn chứa một tia khinh miệt, sao có nửa phần bộ dáng muốn giải thích? Chẳng qua nói vậy coi như cho xong!
Chỉ là bà ấy đột nhiên quay sang nói với Lãnh Ninh: “Lãnh đại nhân, nghe nói ngài hiện giờ vẫn là thủ lĩnh thị vệ của Thái Vi cung, đã nhiều ngày cũng không thấy đại nhân tới báo danh, không biết có phải ghét bỏ cửa cung Thái Vi của chúng ta quá thấp, nên khinh thường đến đây?”
Lãnh Ninh sửng sốt một chút, lập tức nói: “Cô cô nói oan cho tại hạ rồi, chỉ là ban đầu Thiên Sơn làm Khanh Nhi tiểu thư bị thương, ta chẳng qua tới bồi tội và chăm sóc tiểu thư thôi. Lại nói, hiện giờ Thái Vi cung gió êm sóng lặng, hậu cung cũng bình yên vô sự, cũng có thể giảm bớt thị vệ ở bộ phận tương ứng.”
Uyển Nương lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Muốn giảm bớt thị vệ hay không thì phải xin chỉ thị của Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630833/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.