Điều Ôn Yến muốn là sự đột ngột này của cô ấy.
Như vậy, hai người lại xuất hiện ở Tư Không phủ.
Ôn Yến đi ở phía trước, Thiên Sơn ngại ngùng trước nay chưa từng có, đến cửa phủ còn có chút do dự, Ôn Yến chỉ hỏi cô ấy một câu: “Có phải hối hận rồi không? Hối hận thì chúng ta quay lại!”
Thiên Sơn lắc đầu thật mạnh: “Không phải, tôi chỉ hơi sợ!”
Ôn Yến bật cười, Phi Long hộ pháp khi đối diện với cao thủ trên giang hồ cũng chưa từng sợ hãi lại cảm thấy sợ khi đối diện với bố mẹ sinh ra mình? Cô kéo cánh tay cô ấy, khuyên: “Sợ gì? Đó là hạnh phúc thuộc về cô!”
Thiên Sơn trừng mắt nhìn Ôn Yến: “Vậy nếu họ không phải bố mẹ tôi thì phải làm sao?” Cô gãi gãi đầu: “Tôi luôn cho rằng mẹ tôi đã mất rồi, đột nhiên có nhiều người như vậy nói tôi là người thân của họ, tôi làm sao có thể tin được? Tôi sợ sau khi tôi tin, lại sẽ trở thành giả!”
Ôn Yến hơi đau lòng, cô gái này đã quen một mình, tiếp nhận thân phận cô nhi mà thượng đế an bài, cô trước nay không dám hy vọng ở trần thế này sẽ có người thân của mình, đột nhiên có một đám nhiều người như vậy, bản thân cô ấy đều không dám tin, trong lòng bất an.
Loại cảm giác này giống như là một người luôn nghèo khó, đột nhiên trúng vé số, giống một giấc mộng, một ảo mộng không chân thật.
Ôn Yến mềm giọng nói: “Thiên Sơn, cô xứng đáng có một gia đình hạnh phúc!”
Thiên Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630822/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.