Khanh Nhi cũng vào cung, nàng ta sống ở Lam Họa điện bên cạnh Thái Vi cung, ở bên cạnh Ôn Yến. Tống Vĩnh Kỳ muốn sắc phong nàng ta làm quận chúa, nhưng nàng ta đã cự tuyệt. Nàng ta nói như này rất tốt, không vì hư danh mà cảm thấy mệt mỏi, một khi được phong làm quận chúa, bị ràng buộc bởi các quy tắc trong cung, làm người không thể thản nhiên tự do, Tống Vĩnh Kỳ rất yêu thương nàng ta, cũng chỉ có thể phê chuẩn, chỉ là cứ không danh không phận sống trong cung, cũng không là chuyện gì tốt, vậy nên, trong lòng đã quyết định muốn sớm ngày tìm cho nàng ta một cửa tính việc cưới xin, cũng xem như là hoàn thành lời nhờ cậy của sư phụ lúc lâm chung. Vậy nên, vào một ngày nhàn rỗi, chàng đã truyền Lý Tuân vào cung. Lý Tuân bây giờ là bộ binh thượng thư, vừa nhậm chức đã bận rộn với chính sự, chàng ta cũng được xem như là một người đàn ông hiếm thấy ở Lương quốc, mới ngoài 20 tuổi, đã leo lên vị trí thượng thư, trông rất đẹp trai, văn võ song toàn, con gái trong kinh thành đợi gả cho chàng ta xua như xua vịt. Chỉ là hôn sự của chàng ta vẫn luôn trì hoãn chưa quyết định, cũng thật sự khiến Lý tể tướng lo lắng. Tống Vĩnh Kỳ cố ý tổ chức một tiệc rượu ở Thái Vi cung, hai người uống rượu tâm sự. Qua ba tuần rượu, Tống Vĩnh Kỳ để cốc xuống, nháy mắt với Ôn Yến, Ôn Yến lập tức hiểu ra, dẫn theo Thiên Sơn ra ngoài. Lý Tuân là một người thông minh, biết lần này hoàng thượng tìm chàng ta nhất định là nói chuyện riêng, nếu không cũng không tổ chức một bữa tiệc rượu buổi trưa bình thường như này. Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Ngươi và Khanh Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc còn ở trong phủ, hai người qua lại đã rất thân thiết, làm sao sau khi Khanh Nhi vào cung ngược lại không có tin tức gì?” Lý Tuân cũng không giấu giếm, bất lực nói: “Vi thần có ý với Khanh Nhi cô nương, có lẽ hoàng thượng cũng biết, chỉ là chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, có lẽ trái tim Khanh Nhi cô nương đã thuộc về người khác!” Loading... Tống Vĩnh Kỳ có chút ngơ ngác: “Cái này không thể? Trước đây muội ấy tự mình thẳng thắn nói với trẫm là muội ấy thích ngươi. Vậy theo ngươi biết thì muội ấy thích ai?” Lý Tuân khó lòng giải bày, chỉ lắc đầu nói: “Vi thần không biết, nhưng chính Khanh Nhi cô nương đã cự tuyệt vi thần!” Tống Vĩnh Kỳ ngạc nhiên nói: “Lại có chuyện này? Nha đầu này vậy mà không nói với trẫm!” Lý Tuân nói: “Có lẽ Khanh Nhi cô nương thấy hoàng thượng bận rộn chính sự, không muốn tăng thêm phiền não cho hoàng thượng, lại nói, có lẽ với muội ấy, cái này căn bản không là gì!” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lý Tuân nói: “Trong lòng ngươi thế nào? Trẫm thấy ngươi rất có lòng với Khanh Nhi, bị từ chối một lần liền do dự không tiến lên, không giống với tính cách của ngươi!” Lý Tuân cười khổ: “Hoàng thường, có một đạo lý là tình cảm nếu cưỡng ép sẽ không thành, Khanh Nhi cô nương không thích vi thần, cho dù vi thần có làm nhiều hơn, muội ấy cũng không cảm động, ngược lại muội ấy sẽ cảm thấy chán ghét vi thần, hơn nữa vi thần là một người hay cáu giận, mọi người đều nói thẳng, lẽ nào vi thần còn không bỏ cuộc sao?” Tống Vĩnh Kỳ “ừ” một tiếng, an ủi nói: “Đúng là, tình cảm cưỡng ép sẽ không được, thật đáng tiếc, trẫm vẫn muốn có thể gả lão muội cho ngươi, ngươi là trẫm một tay nâng đỡ, trẫm biết ngươi là một người đàn ông có thể giao phó cả đời, lão muội không yêu thích ngươi, là tổn thất của muội ấy!” Lý Tuân nhìn thẳng vào Tống Vĩnh Kỳ , tương đối sâu sắc nói: “Khanh Nhi cô nương đã nói, cô ấy muốn gả cho người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, vi thần tự đánh giá là không phải!” Tống Vĩnh Kỳ không đồng ý nói: “Trên thế giới này làm gì có người đàn ông tốt nhất? Đối với mình tốt chính là người đàn ông tốt nhất, những thứ khác đều là vô dụng. Xuất sắc không thể yêu thương muội ấy, cũng không đủ để giao phó cả đời.” Lý Tuân thấy Tống Vĩnh Kỳ không thể hiểu được ý của chàng ta, cũng không nói nữa, chỉ khẽ lên tiếng: “Lời của hoàng thượng rất có lý!” Sau khi Lý Tuân rời đi, Ôn Yến đi vào hỏi Tống Vĩnh Kỳ: “Thế nào? Hai người bọn họ có cơ hội phát triển không?” Tống Vĩnh Kỳ có chút phiền não lắc đầu: “Lý Tuân nói Khanh Nhi đã từ chối hắn!” Đúng như Ôn Yến dự đoán, thật sự trước khi Tống Vĩnh Kỳ truyền Lý Tuân vào cung, cô đã biết chuyện này không cần hỏi, chắc chắn không thành. Nhưng, cô vẫn ôm một tia hi vọng, có lẽ cô đã hiểu sai tâm ý của Khanh Nhi. Nhưng sự thật lại rất rõ ràng, trước kia Khanh Nhi nói với cô là thích Lý Tuân, chẳng qua là nói dối, dùng để chuyển sự chú ý của cô và Tống Vĩnh Kỳ. Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ nói: “Chàng có bao giờ nghĩ đến, Khanh Nhi không tiếp nhận Lý Tuân là vì chàng?” Tống kinh ngạc nhìn Ôn Yến, cuối cùng có chút bất lực nói: “Nàng cũng nhìn ra?” Ôn Yến cũng kinh ngạc nói: “Hóa ra chàng sớm đã cảm nhận được!” Tống Vĩnh Kỳ ôm cô vào lòng, thở dài nói: “Muội ấy biểu hiện rõ ràng như vậy, ta muốn không phát hiện ra cũng khó. Nhưng, ta thà rằng ta không phát hiện ra, ta đối với muội ấy vẫn luôn chỉ có tình thân huynh muội, vẫn mong mỏi muội ấy có một kết quả tốt, xem như là có một giải thích với sư phụ.” Ôn Yến an ủi nói: “Một ngày muội ấy vẫn chưa nói thẳng với chàng, chàng chỉ có thể giả vờ không biết!” Ôn Yến không nói với Tống Vĩnh Kỳ chuyện cô nghi ngờ Khanh Nhi và Trần Vũ Trúc hạ độc cô, bởi vì đến hôm nay, cô vẫn không biết Trần Vũ Trúc rốt cuộc là trúng độc hay là một loại bệnh không rõ ràng, chỉ là nghi ngờ mà thôi, trước khi không có chứng cơ rõ ràng, cô sẽ không nói với Tống Vĩnh Kỳ, bởi vì cô biết Tống Vĩnh Kỳ rất thương yêu Khanh Nhi, cho dù chàng biết Khanh Nhi là một người độc ác như vậy, chỉ sợ chàng sẽ không chấp nhận nổi. Tống Vĩnh Kỳ nói: “Ta biết, ta cũng sẽ tìm cơ hội thích hợp để ám thị với muội ấy, muội ấy cũng nên biết trong lòng ta chỉ có một mình nàng, đời này sẽ không có người phụ nữ nào khác!” Ôn Yến không dấu vết gì buông chàng ra, giả vờ vô tình hỏi: “Bên phía Nam Chiếu, áp dụng cách nào? Sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước chứ?” Tống Vĩnh Kỳ vẫn không muốn Ôn Yến biết những chuyện này, nhưng chàng cũng biết Ôn Yến là chủ nhân của Phi Long Môn, những chuyện này không thể che giấu được cô, vậy nên, chàng đã suy nghĩ xong một lý do từ chối, nói: “Nam Chiếu và Đại Lương ta đã ký một đàm phán hòa bình 50 năm, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Lại nói, hoàng đế Nam Chiếu không phải thật tâm muốn gả công chúa cho Đại Lương, xương thịt tách ra, là sự đau thương nhân gian, làm cha mẹ đều không chịu được, vậy nên nàng yên tâm, chuyện này không có bất cứ ảnh hưởng gì đến quan hệ của hai bên!” Ôn Yến “ừ” một tiếng, nói: “Vậy thì tốt!” Nói là như vậy, nhưng Ôn Yến biết chuyện này nhất định sẽ không nhẹ nhàng như chàng nói. Nam Chiếu mặc dù là bại tướng, nhưng là một đại quốc, mặt mũi là quan trọng nhất, người ta đã chủ động đề nghị hòa thân, bị Lương quốc từ chối, truyền ra ngoài các nước khác chắc chắn sẽ cười bọn họ. Nam Chiếu đã ký hiệp ước hòa bình, vốn là vì bại tướng không có cách nào nổi dậy, bây giờ quốc chủ muốn dùng hòa thân để lấy lòng Lương quốc, để đổi lấy sự phát triển về buôn bán, như này cũng đã vô cùng oan ức, chỉ là không ngờ được đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vậy mà lại bị từ chối, đổi lại là người khác, cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, chưa kể đến còn là quốc chủ của Nam Chiếu. Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ cũng không thoải mái, chàng không thoải mái không phải là vì trong triều và trong nước chỉ trích chàng, điều chàng lo lắng là trong lòng Ôn Yến có suy nghĩ khác. Lúc này, chàng lại nhớ đến những lời sư phụ của Ôn Yến nói với chàng, Ôn Yến ở cùng với chàng, sớm muộn sẽ vì cô mà gây ra họa sát thân. Nếu như Tư Không hết lần này đến lần khác bức ép, chàng lo lắng, Tư Không sẽ cố chấp dùng hành động, không có lợi với Ôn Yến, vậy nên, chàng đã ra lệnh cho Lãnh Ninh vào cung bảo vệ Ôn Yến. Lãnh Ninh và Tống Vĩnh Kỳ cũng là bằng hữu, trước kia khi Tống Vĩnh Kỳ bị mắc kẹt trong núi Thiên Lang, Lãnh Ninh cũng đã đến giải cứu chàng. Sau này, Lãnh Ninh đã được tiên đế điều đến doanh trại bộ binh, huấn luyện bộ binh, hai người mới ít qua lại. Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ kêu Lãnh Ninh lãnh đạo một đội bộ binh đóng giữ Thái Vi cung, đề phòng trường hợp bất trắc! Chàng không phải không tin tưởng Chung Phục Viễn, chỉ là Chung Phục Viễn võ công không cao, năng lực có hạn, lại thêm hắn chỉ huy ngự lâm quân, khá bận rộn, không thể chú ý được. Vậy nên mới yêu cầu Lãnh Ninh phụ trách bảo vệ Ôn Yến. Trước kia Lãnh Ninh và Khanh Nhi cũng có quen biết. Khi đó Tống Vĩnh Kỳ đang ở trong núi học kỹ năng, Lãnh Ninh đã từng đến thăm, ở trong núi mấy tháng, sau đó Khanh Nhi theo Tống Vĩnh Kỳ quay lại kinh thành, Lãnh Ninh thường đến vương phủ, thường xuyên qua lại, hai người vô cùng thân thiết. Thanh Vi cung và Lam Họa điện chỉ cách nhau một bức tường, Khanh Nhi thường qua tìm Ôn Yến, cũng là bằng hữu của Lãnh Ninh, có rất nhiều lời để nói. Nhưng thái độ của Lãnh Ninh với Ôn Yến vô cùng hời hợt, thờ ơ, chàng ta là môn sinh của Tư Không đại nhân, vẫn rất tôn trọng Tư Không đại nhân. Một đại thần đức cao vọng trọng như vậy, hơn nữa còn từng trải qua ba triều đế vương, từ trước đến giờ chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, nên Lãnh Ninh là môn sinh, đương nhiên rất bất mãn với Ôn Yến. Chỉ là vì mệnh lệnh của Tống Vĩnh Kỳ, chàng ta cũng không biểu hiện sự không vui với Ôn Yến. Chỉ là thái độ vẫn rất thờ ơ, hờ hững, không để ý. Ôn Yến đương nhiên cũng hiểu, mỗi ngày cô ở trong cung cầm một cuốn y thư xem ở trong hành lang, những cuốn y thư này hầu hết là lấy ở kho sách của thái y viện, có cuốn là Thiên Sơn mang từ vương phủ đến cho cô, mỗi ngày ngoài ở cùng Tống Vĩnh Kỳ, chính là xem sách. Nếu có thể không quan tâm đến nhiều việc, cuộc sống cũng sẽ rất thoải mái. Nhưng, cho dù cô đã bịt chặt tai mình lại, những lời đồn đại ở bên ngoài vẫn truyền đến tai cô. Hôm nay, cô đang nằm trên giường nhỏ ngủ trưa, lại nghe thấy những cung nữ bên ngoài thì thầm to nhỏ, nói là Tư Không đại nhân đưa rất nhiều quan lại bãi triều, bây giờ hai vị lão tể tướng đang đến chỗ từng người thuyết phục, vì hoàng thượng khắc phục hậu quả. Nhưng, nghe nói rất nhiều vị quan đều không nghe theo, điều kiện duy nhất là Tống Vĩnh Kỳ hạ lệnh phong Ôn Yến làm thái phi, hoặc Ôn Yến có thể tự mình thỉnh cầu xuất cung tu hành. Giọng nói của cung nữ rất nhẹ, nhưng lúc này Ôn Yến đã hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, vậy nên những lời nói của bọn họ cô đều nghe thấy. Cô gấp sách lại, có chút mệt mỏi cau mày. Thiên Sơn ngồi bên cạnh cô, chỉ là Thiên Sơn không nghe thấy những lời của cung nữ, thấy cô nhíu mày, nghĩ rằng mắt cô không thoải mái, liền nói: “Đã xem sách cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Ôn Yến ngẩng đầu lên, trên trán cô có một vết sẹo màu tím nhạt, vết sẹo này là lúc hoàng đế trước đánh cô ngã vào góc ghế tạo thành, tóc mãi của cô toàn bộ đã được vén lên, vậy nên vết sẹo này rất rõ. Thiên Sơn nhìn chằm chằm vào vết sẹo của cô, khẽ thở dài. Mặt trời mùa hè lọt qua cửa sổ xuyên vào, bụi bay trong ánh nắng. Những ngày tháng nóng và dài như vậy, khiến Ôn Yến nhớ lại những ngày tháng thời thiếu niên, học y là nguyện vọng từ nhỏ của cô, nhưng cha cô lại không đồng ý, cha cô hi vọng cô có thể trở thành một nghệ thuật gia, vậy nên lúc đó cô đã bị ép đến lớp học piano, cô sống chết cũng không đồng ý đi, trốn trong gác xép, trên góc của gác xép có một cái lỗ nhỏ, cô cũng như vậy mà nhìn ánh mặt trời từ lỗ nhỏ chui vào gác xép u ám, trong ánh nắng, đồng thời có bụi bay bay. Lúc đó, cô biết mình bất luận đồng ý hay không đồng ý, lớp piano này nhất định phải học, cô có thể trốn qua ngày hôm nay, nhưng sẽ không thể trốn qua ngày mai. Mà bây giờ, cô dường như đang phải đối mặt với một vấn đề như vậy. Cô trốn trong Thái Vi cung, bịt tai che mắt, nghĩ rằng có thể trốn qua những phong ba bên ngoài, nhưng, trong lòng cô biết rõ, bất luận cô có đồng ý không, cuối cùng, cũng không thể làm theo sự lựa chọn của mình, cô nhất định phải đối mặt, cũng nhất định phải rời đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]