Lúc này, Thải Quyên và Ngọc Sương đi vào trong điện, quần áo của cả hai người họ đều xốc xếch, khóe mắt sưng đỏ, nhưng trên khuôn mặt lại rất gọn gàng và không có nước mắt. Khi họ thấy thị vệ tay không rời đi là biết Hoàng hậu vẫn ổn.
Thải Quyên và Ngọc Sương quỳ xuống đất: “Nô tỳ đến trễ, xin nương nương tha tội!”
Hai người các nàng cũng không biết vừa nãy Xảo Linh đã nói hành động của họ cho Hoàng hậu nghe. Các nàng sợ Hoàng hậu đau lòng nên đã lau khô nước mắt khi ở ngoài điện rồi mới đi vào.
Hoàng hậu bỗng thấy xót thương. Hai nha đầu vẫn luôn hầu hạ bên người bà và rất được bà xem trọng, các nàng cũng thực sự rất thông minh. Trước đây, bà còn có dự định là đợi sang năm sau tìm gia đình tốt để gả họ sang, làm nửa đời sau họ sẽ không còn làm nô tỳ nữa. Bây giờ vì bà mà mất đi sự trong sạch của bản thân, dù sau này có tìm được người trong sạch cũng sẽ không được đối xử thật lòng.
Những giọt nước mắt mà Hoàng hậu khó lắm mới nén được lại rơi ra ngoài, Dung phi cũng buồn bã. Bà ấy bước tới đỡ Thải Quyên và Ngọc Sương dậy và nói: “Làm khó cho các ngươi rồi!” Sau đó nói với đám cung nhân đang quỳ: “Đứng lên hết đi. Kể từ ngày hôm nay, các ngươi phải hết sức chú ý để bảo vệ chủ nhân của ác ngươi, tránh để bị người khác ám hại thêm lần nữa. Nếu có chuyện gì thì lập tức trở về bẩm báo cho Bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630797/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.