Ôn Yến đi khỏi Vương phủ liền gọi xe ngựa vào cung.
Thị vệ canh gác cổng hoàng cung trông thấy cô cũng không ngạc nhiên, dường như đã sớm biết cô sẽ xuất hiện, họ tiến lên hành lễ: “Ôn đại phu, Hoàng thượng có chỉ, chỉ cần Ôn đại phu đến thì xin mời đến điện Chính Dương!”
Ôn Yến nhẹ nhàng nói: “Xin đại ca thị vệ dẫn đường!”
Thị vệ dẫn Ôn Yến đi vào con đường vườn ngự uyển quanh co khúc khuỷu, đi qua ngự hoa viên trăm hoa đua nở, khắp vườn là hoa cỏ quý báu nhưng lại không đẹp bằng dây leo hoa tường vi trên góc tường. Ôn Yến không có lòng dạ nào ngắm phong cảnh, trong đầu lộn xộn, trong lòng vẫn quanh quẩn câu nói đã có thai của Trần Vũ Trúc.
Chàng làm cha rồi, nên nói một câu chúc mừng nhỉ!
Cô vén lại mái tóc bị gió lạnh tháng tư thổi loạn, cũng tiện đó sắp xếp lại tâm tình không yên của mình, khóe miệng mang theo ý cười khổ.
Trăm phương ngàn kế trốn khỏi hoàng cung này, cuối cùng cô vẫn tự lại tự nguyện trở về nơi này. Cô có thể nhẫn nhịn hơn nữa, nhưng sao có thể đấu được với Hoàng đế hiện nay? Chỉ là ông ta có kế trương lương, cô có nấc thang làm lá chắn. Ông ta cưỡng ép cô trước, chưa từng để ý tới ý nguyện của cô? Đối xử không có chút thành tâm thì sao cô lạ phải thật tâm ở lại đây?
Thời gian cô và Tống Vĩnh Kỳ ở bên nhau quá ngắn, nhưng khắc sâu đến mức cả đời này cũng không thể quên. Lần này vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630789/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.