Chương trước
Chương sau
Ôn Yến đi khỏi Vương phủ liền gọi xe ngựa vào cung.
Thị vệ canh gác cổng hoàng cung trông thấy cô cũng không ngạc nhiên, dường như đã sớm biết cô sẽ xuất hiện, họ tiến lên hành lễ: “Ôn đại phu, Hoàng thượng có chỉ, chỉ cần Ôn đại phu đến thì xin mời đến điện Chính Dương!”
Ôn Yến nhẹ nhàng nói: “Xin đại ca thị vệ dẫn đường!”
Thị vệ dẫn Ôn Yến đi vào con đường vườn ngự uyển quanh co khúc khuỷu, đi qua ngự hoa viên trăm hoa đua nở, khắp vườn là hoa cỏ quý báu nhưng lại không đẹp bằng dây leo hoa tường vi trên góc tường. Ôn Yến không có lòng dạ nào ngắm phong cảnh, trong đầu lộn xộn, trong lòng vẫn quanh quẩn câu nói đã có thai của Trần Vũ Trúc.
Chàng làm cha rồi, nên nói một câu chúc mừng nhỉ!
Cô vén lại mái tóc bị gió lạnh tháng tư thổi loạn, cũng tiện đó sắp xếp lại tâm tình không yên của mình, khóe miệng mang theo ý cười khổ.
Trăm phương ngàn kế trốn khỏi hoàng cung này, cuối cùng cô vẫn tự lại tự nguyện trở về nơi này. Cô có thể nhẫn nhịn hơn nữa, nhưng sao có thể đấu được với Hoàng đế hiện nay? Chỉ là ông ta có kế trương lương, cô có nấc thang làm lá chắn. Ông ta cưỡng ép cô trước, chưa từng để ý tới ý nguyện của cô? Đối xử không có chút thành tâm thì sao cô lạ phải thật tâm ở lại đây?
Thời gian cô và Tống Vĩnh Kỳ ở bên nhau quá ngắn, nhưng khắc sâu đến mức cả đời này cũng không thể quên. Lần này vào cung, danh phận đã định, cô và chàng đời này không còn khả năng nữa rồi. Trước đây vẫn còn chút tư tưởng nhưng một khi đã bước vào cung, chút tư tưởng này liền tan thành mây khói.
Sớm đã có người đến bẩm báo với Hoàng đế, khi Ôn Yến vào đến cửa cung điện Chính Dương, tiểu Đức Tử có chút lo lắng nhìn cô, khom người hành lẽ: “Nô tài tham kiến Ôn đại phu!”
Ôn Yến nhìn tiểu Đức Tử: “Hoàng thượng ở bên trong?”
Tiểu Đức Tử im lặng gật đầu, khom người đi tới trước cửa, nói với Ôn Yến: “Hoàng thượng đợi ngài đã lâu, mời Ôn đại phu!” Loading...
Ông ta biết, một tiếng Ôn đại phu chỉ có thể gọi lúc này, chỉ sợ khi cô đi ra đã là nương nương rồi.
Ôn Yến đẩy cửa đi vào, ánh mặt trời sau lưng cũng theo cô vào nội điện, chính điện sáng sủa, một nam nhân trung niên mặc trang phục màu vàng đang ngồi, tay cầm một cuốn sách tập trung đọc, thấy có người đi vào, ông ta chỉ hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Ôn Yến, dò xét khuôn mặt cô một lượt, nhàn nhạt nói: “Ngươi đến rồi!”
Ôn Yến quỳ một chân xuống: “Dân nữ Ôn Yến tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế đặt cuốn sách xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm: “Ngươi nhớ kỹ, ngươi là Ôn Noãn không phải Ôn Yến!”
Ôn Yến lạnh nhạt cười, ngước mắt nhìn lên, không chút sợ hãi: “Hoàng thượng việc gì phải lừa mình dối người? Dân nữ chính là Ôn Yến, trước nay chưa từng là Ôn Noãn!”
Trên mặt Hoàng đế có sự tức giận ẩn nhẫn nhưng lại kìm nến không bộc phát, lạnh đạm nói: “Trẫm là thiên tử, trẫm nói ngươi là Ôn Noãn thì là Ôn Noãn.”
Ôn Yến nói: “Nếu Hoàng thượng dã nói như vậy thì dân nữ cũng không còn gì để nói. Mọi thứ chi bằng dựa vào việc Hoàng thượng thích đi!”
Hoàng thượng đặt quyển sách xuống, từng bước đi đến, tới trước mặt cô, khí khế nghiêm nghị mang theo một tia sắc bén, nhìn kỹ vẻ mặt cô đột nhiên ông ta đưa tay nắm lấy cằm Ôn Yến, tức giận: “Hắn vừa xảy ra chuyện, ngươi liền vào cung, đúng là tình cảm vợ chồng sâu đậm!”
Ánh mắt Ôn Yến thẳng thắn vô tư: “Ta trở về ba tháng rồi nhưng chưa từng xuất hiện, thậm chí cũng không gặp chàng một lần, Hoàng thượng biết vì sao không?”
Hoàng đế thả cô ra, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: “Ngươi nói gặp là không gặp thật sao?”
Khóe miệng Ôn Yến hiện lên một ý cười lười biếng: “Bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn có mật thám của Hoàng thượng, nếu như chàng thật sự gặp ta, Hoàng thượng đã tìm ra ta từ sớm rồi, sao còn phải dùng cách này để ép ta xuất hiện?”
Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi cho rằng mình rất thông minh sao? Nếu ngươi đã chưa từng xuất hiện thì trẫm thà giờ phút này ngươi cũng không đến.”
Ôn Yến cười, con người chính là mâu thuẫn như vậy, ông ta trăm phương ngàn kế ép cô xuất hiện, cô đến rồi lại muốn so đo tính toán mục đích cô đến.
Nhưng mặc dù trong lòng biết rõ vẫn phải nói ra, cô bình tĩnh nói: “Ta đến không phải vì Tống Vĩnh Kỳ, mà vì ta biết chuyện này nguyên nhân do ta mà thành, ta không muốn bất kỳ ai vì ta mà chịu tội. Còn nhớ khi Ôn Yến vào cung vì Hoàng thượng trị bệnh đau đầu do gió đã từng nói, đời này không gả chồng, lời nói đó không phải, cho dù ngày tháng ở Vương phủ còn có ký ức của đời trước, ta cũng không định ở bên chàng. Lần này ta xảy ra chuyện rời đi, cũng không nghĩ đến sẽ gặp chàng. Nếu như trong lòng ta còn chút tình nghĩa, Hoàng thượng cho rằng vì sao ta phải che giấu hành tung của mình không để chàng biết đây? Người người đều biết Vương gia Ninh An có tình cảm vô cùng sâu đậm với Vương phi đã mất của mình, nhìn từ góc độ của ta lại là gánh nặng, thời gian ta và chàng ở bên nhau thật sự không dài, chí ít trong lòng ta, tình cảm giữa chúng ta vẫn chưa tới bước đó. Cho nên, ta mượn cơ hội này rời đi, chỉ là người tính không bằng trời tính, cuối cùng ta vẫn phải quay về.”
Lời này nói vô cùng thẳng thắn khiến người khác không tìm ra được một nửa điểm sai sót. Hoàng đế nhìn chằm chằm cô, khí thế nghiêm nghị bức người, chỉ cần Ôn Yến để lộ ra một chút chột dạ, Hoàng đế đều có thể nhìn ra.
Trong lòng Ôn Yến thực ra rất sợ hãi, vì cô biết chỉ cần Hoàng đế hoài nghi thì Tống Vĩnh Kỳ sẽ lành ít dữ nhiều. Cô chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực khiến bản thân nhìn có vẻ bình tĩnh tự nhiên, đáy mắt cũng không có chút tình cảm nào với Tống Vĩnh Kỳ.
Rất gian nan nhưng lúc này cô chỉ có thể chống đỡ.
Ánh mắt Hoàng đế bán tín bán nghi bình tĩnh xoay chuyển, ông ta nói: “Trẫm không định xử tử Hoàng nhi của trẫm, ngươi lo lắng nhiều rồi!”
Đáy lòng Ôn Yến bỗng nhiên thả lòng, cô khom người nói: “Hoàng thượng anh minh!”
Thần sắc Hoàng đế vẫn nghiêm túc như trước: “Chỉ là ngươi vô ý với hắn, còn hắn chưa chắc đã vô tình với ngươi.”
Ôn Yến cười dịu dàng: “Người chàng thích là Ôn Yến khi là Dương Bạch Lan, mà hiện nay chàng tình đầu ý hợp với Vương phi, vợ chồng hòa hợp, có lẽ đã sớm buông bỏ đoạn tình cảm kia!”
Hoàng đế đương nhiên không tin, ông ta cũng đã trải qua quãng thời gian tuổi trẻ ấy, cũng đã từng yêu sâu đậm một người, tình cảm đó không phải nói buông bỏ là buông bỏ được: “Ngươi nói không khỏi quá đơn giản đi.”
Ôn Yến lắc đầu: “Là Hoàng thượng nghĩ quá phức tạp mà thôi. Tình cảm con người là chính là như vậy, khi ta chết, Vương gia áy náy trong lòng, hơn nữa tình cảm đó mới nảy sinh với ta nên nhất thời khó mà buông bỏ. Nhưng khi ta quay lại, một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời chàng, chàng sẽ một lần nữa xem lại tình cảm của mình, cân đối lại vị trí của mình. Ta biết ngày trước Hoàng thượng cũng có một người, người đó đã đi cho nên Hoàng thượng khắc ghi trong lòng. Chỉ là ta muốn hỏi ngược lại Hoàng thượng một câu, nếu người đó vẫn còn, Hoàng thượng có còn bận tâm như bây giờ không? Hoài niệm và tình thâm, thực ra hoàn toàn là vì đã mất đi!”
Ánh mắt Hoàng đế dần ôn hòa lại, ông ta trầm tư một lát, thực ra nếu Trân Nhi vẫn còn, chỉ sợ ông ta cũng sẽ đối xử với Trân Nhi như Hoàng hậu và các phi tần khác, sao có thể có biểu hiện thâm tình khó quên như này chứ?
Ông ta than nhẹ: “Có lẽ, ngươi nói đúng!” Dừng một lát, ông ta lại nói: “Nhưng nếu ngươi đã không có ý với hắn thì vì sao lại không nguyện ý vào cung? Ngươi nên biết trẫm vẫn luôn đợi ngươi.”
Ôn Yến cười, nói: “Ta không nguyện ý vào cung có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ta đã từng là con dâu Hoàng thượng, mặc dù chuyện này rất nhiều người không biết nhưng Ôn Yến rất rõ, sự thay đổi thân phận này khiến Ôn Yến cảm thấy rất lúng túng. Thứu hai…” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Ta không hề yêu Hoàng thượng!”
Hoàng đế ngạc nhiên rồi lập tức cười lạnh: “Hay cho một câu không hề yêu, đứng trước mặt trẫm mà vẫn dám nói lời này, ngươi không sợ trẫm giết ngươi sao?”
Ôn Yến buông lỏng tay: “Ta không muốn lừa dối Hoàng thượng, sau khi sống lại ta đã từng thề đời này không lấy chồng!”
Hoàng đế úp tay mà đi, từng bước đi về phía ghế ngồi, từ trong cao nhìn xuống: “Cho dù là vị trí Hoàng hậu, ngươi cũng không chút động lòng?”
Trong lòng Ôn Yến trầm xuống, nhớ đến người Hoàng hậu rất giống mẹ mình, lúc này có lẽ đã vô cùng khổ đi? Trong lòng cô đau khổ, trong lời nói không khỏi có một tia phẫn hận: “Hoàng hậu ngày trước với ta ơn nặng như núi. Lúc này lại muốn ta cướp lấy vị trí Hoàng hậu của nàng, ta thà chịu chết còn hơn!”
Lần này vào cung, phần lớn là vì Tống Vĩnh Kỳ nhưng đáy lòng cô vẫn rất đau lòng với những gì Hoàng hậu phải chịu, đáy lòng cô vẫn coi bà là mẹ mình.
Thấy Hoàng đế ngạc nhiên, cô lại nói: “Hoàng thượng và Hoàng hậu phu thê ân ái bao nhiêu năm, đáy lòng Hoàng hậu nương nương luôn yêu Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng là hạng người phụ lòng vong ân như vậy sao có thể khiến Ôn Yến kính phục đây?”
Hoàng đế nhớ đến tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm với Hoàng hậu, nói thật thì Hoàng hậu quả thật không thể bắt bẻ. Chỉ là, ông ta phế hậu cũng không hoàn toàn vì Ôn Yến, mắt thấy thế lực bộ tộc Tiêu thị ngày càng lớn mạnh, Tống Vĩnh Kỳ lại liên tiếp lập công, ông ta sợ không thể vãn hồi cho nên mới mượn cơ hội này sắc lập Ôn Yến chủ nhân Phi Long Môn làm hậu, từ đó có được sự giúp đỡ của Phi Long Môn, càng thích hợp khiến thế lực bộ tộc Tiêu thị suy yếu.
Tình huống Hoàng quyền lúng túng nhất chính là Hoàng đế chưa già mà Hoàng tử đã lớn. Ông ta đến con mình cũng muốn ngàn tính vạn tính, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ngươi vào cung ắt có chuyện phải làm, ngươi có ý gì?”
Ôn Yến nói: “Hiện nay vẫn đang trong thời kỳ để tang Thái hậu…”
Hoàng đế phất tay: “Việc này không cần phải nói, nếu ngươi đã là chủ nhân Phi Long Môn Thái hậu thân truyền thì Thái hậu cũng không có bất kỳ ý kiến gì với việc ngươi vào cung, ngược lại nàng ấy còn vui vẻ chấp thuận. Về chuyện lễ sắc phong có thể làm khiêm tốn một chút!
Trong lòng Ôn Yến buồn bã, Thái hậu sao có thể có ý nghĩ này? Chỉ là lúc này cô cũng không thể biện giải được, tâm tư ngưng chuyển, cô kiên định nói: “Ta có thể vào cung nhưng ta có hai yêu cầu. Thứ nhất, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu; thứ hai, trước khi Ôn Yến nảy sinh tình cảm với Hoàng thượng thì Hoàng thượng không thể miễn cưỡng ta!”
Hoàng đế ngạc nhiên một chút: “Ngươi đến cả vị trí Hoàng hậu cũng không muốn sao?”
Ôn Yến lắc đầu: “Không muốn, nếu Ôn Yến thích Hoàng thượng thì cho dù chỉ là một cung nữ, được ở bên Hoàng thượng cũng cam lòng. Nếu Ôn Yến không thích Hoàng thượng, ngay cả cho ta ngôi vị Hoàng hậu cũng có ý nghĩ gì? Hơn nữa, Ôn Yến không nơi nương tựa, một thân một mình, nếu Hoàng thượng đã tốn công sức phế hậu để đón cưới ta vào cung, nhưng đã từng nghĩ qua cục miện của ta chưa? Cái gọi là Hoàng hậu này, trong cung có thể khiến người khác tín phục sao? Chỉ là bị người khác nhằm vào hãm hại khắp nơi, nếu Hoàng thượng thật lòng thương xót ta thì nên loại bỏ những bối rối đó cho ta.”
Lời này nói vô cùng rõ ràng, khiến trong lòng Hoàng đế xúc động không thôi. Mà bản thân ông ta cũng biết, Hậu cung tranh đấu không dừng lại dù chỉ một ngày, mặc dù Ôn Yến là chủ nhân Phi Long Môn nhưng Phi Long Môn cũng không hề tham gia hậu cung tranh đấu, cô vẫn phải chịu ủy khuất.
Hơn nữa, nếu như một khi cô lập hậu, thế lực bộ tộc Tiêu thị sẽ chú ý đến cô, khi đó tình cảnh của cô quả thực vô cùng lo lắng. Nếu Quốc sư đã nói chỉ cần cô vào cung là được rồi, vậy vào cung làm Hoàng hậu hay làm phi có gì quan trọng? Trước đó kiên trì muốn lập cô làm Hoàng hậu, trừ việc muốn quyền lực Tiêu thị suy yếu, điều quan trọng nhất là cô là chủ nhân Phi Long Môn, sợ cô tủi thân, thà chết cũng không chịu khuất phục, ông ta còn có cách nào? Nếu cô đã không để ý đến danh phận thì ông ta hà tất phải rắc rối làm gì? Còn không bằng thuận theo ý cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.