Lại nói sau khi Tống Vĩnh Kỳ trở về phủ, Trần Vũ Trúc đã sai người chuẩn bị xong bữa trưa. Thấy Tống Vĩnh Kỳ trở về, nàng ta cười nói: “Vương gia, ngài trở về thật đúng lúc, có món sườn xào chua ngọt mà ngài thích ăn đấy!”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Sao nàng biết bản vương thích ăn sườn xào chua ngọt?”
Trần Vũ Trúc lại cười nói: “Không biết, ta chỉ cho rằng có lẽ Vương gia sẽ thích ăn thôi.”
Tống Vĩnh Kỳ ngồi xuống và ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt vừa vui lại vừa buồn, trong lòng có cảm giác phức tạp nói không nên lời. Trần Vũ Trúc ngồi ở bên cạnh chàng và khẽ nói: “Ăn cơm đi!”
Nàng ta gắp cho Tống Vĩnh Kỳ một miếng sườn và lẳng lặng nhìn chàng ăn.
Cảm giác chua chua chua ngọt ngọt giống như cảm giác trong lòng Tống Vĩnh Kỳ lúc này, chàng ngẩng đầu mỉm cười: “Ăn rất ngon!”
Trần Vũ Trúc lại cười nói: “Ăn ngon thì chàng hãy ăn nhiều vào!”
Tống Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu và cúi đầu ăn thức ăn do Trần Vũ Trúc gắp cho chàng. Thật ra chàng không đói bụng, nghi ngờ trong lòng còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, chàng làm sao nuốt trôi được?
Chàng ăn được nửa bát cơm thì không ăn được nữa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Vũ Trúc. Gương mặt nàng ta quá giống với Dương Bạch Lan khiến trong lòng chàng có một nhận định, trước đây cơ thể Dương Bạch Lan có thể thích hợp với cô, cho nên bây giờ cô mới phải tìm một người tương tự với Dương Bạch Lan để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630786/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.