Thật vất vả chịu đựng qua nỗi thống khổ nhất, Tống Vĩnh Kỳ một đêm không ngủ, cô đau, chàng ôm cô, cô khóc, chàng vì cô lau nước mắt, qua mấy giờ, Tống Vĩnh Kỳ cũng không tốt hơn so với cô.
Sau khi đau đớn biến mất, Ôn Yến nhắm mắt lại, gần như mệt lả ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Cám ơn chàng, vẫn luôn ở lại bên cạnh ta!”
Tống Vĩnh Kỳ cũng ôm cô, người hơi run rẩy, rốt cuộc cũng chịu đựng nổi.
Chàng sai người chuẩn bị nước, để Ôn Yến tắm.
Ôn Yến đứng dậy xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng dường như muốn bay lên vậy, cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đan dược này rốt cuộc lại lợi hại như vậy.
Cô cởi quần áo sau tấm bình phong, vừa muốn nhấc chân vào thùng tắm, đột nhiên a lên một tiếng, cô phát hiện hai chân cô vô cùng trơn tru, các vết thương trước đó, toàn bộ đều biến mất, thậm chí, một chút sẹo cũng không còn nữa.
Tống Vĩnh Kỳ tưởng rằng cô lại đau nữa, lao tới, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Cơ thể Ôn Yến trần truồng, vội vàng kéo xiêm áo che kín cơ thể mình, mặt đỏ bừng nói: “Không sao, nước ấm hơi lạnh!”
Tống Vĩnh Kỳ yên lòng: “Nước lạnh thì bảo bọn họ đổi cái khác.” Chàng thấy cô mặt mắc cỡ đỏ bừng, không kiềm được giễu cợt: “Có cái gì mà mắc cỡ, bổn vương cũng không phải là chưa từng thấy.”
Ôn Yến giậm chân, hơi cáu giận: “Chàng nói bậy, đi ra ngoài!”
Tống Vĩnh Kỳ cười đi ra ngoài, dặn dò cung nữ đi lấy nước.
Ôn Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630768/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.