Trong lòng Ôn Yến vẫn bình tĩnh như trước, chỉ cần không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, những thứ khác nàng cũng không có sức chú ý nhiều như vậy. 
Nàng rất lo cho Tống Vĩnh Kỳ, phần lo lắng này vẫn chưa từng biến mất, nàng không muốn đi nghĩ xem chàng đã trải qua những gì, rơi vào trong tay bọn sơn tặc tàn nhẫn hung ác sẽ gặp phải những tra tấn gì, nàng chỉ cần nghĩ tới là trong lòng đã cực kỳ khó chịu rồi, trái tim giống như bị treo ở giữa không trung, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. 
Nhưng mà, lúc nói chuyện bệnh tình của Hoàng tôn với các ngự y, nàng vẫn cực kỳ tập trung, cực kỳ chuyên nghiệp. 
Nàng nói: “Ta nghi ngờ là bệnh vàng da sơ sinh do bị tắc!” 
Viện Phán khó hiểu nhìn nàng, ông ấy liếc mắt nhìn hai ngự y một cái, thấy bọn họ cũng hết sức mờ mịt thì hỏi: “Xin hỏi Vương phi, cái gì gọi là bệnh vàng da do bị tắc?” 
Sắc mặt của Ôn Yến hết sức nặng nề, nói: “Bệnh vàng da do bị tắc, là bởi vì nhiều nguyên nhân do túi mật khác thường bẩm sinh gây nên, ví dụ bệnh hẹp đường mật bẩm sinh khá là phổ biến, loại bệnh này sẽ khiến cho mật bị tích tụ lại, cách duy nhất là chỉ có thể phẫu thuật, nhưng chúng ta không có đầy đủ điều kiện làm phẫu thuật cho trẻ sơ sinh, cho nên ta đề nghị Thái Y viện đầu tiên hãy kê đơn thuốc đẩy lùi vàng da, lập ra một kế hoạch điều trị. Nhưng mà, ta cũng không ngại nói thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630715/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.