Chương trước
Chương sau
Thái hậu và Hoàng hậu cũng ngồi kiệu đi đến điện Sơ Dương với nàng, đi vào điện Sơ Dương, Du phi đang trông coi ở bên cạnh An Nhiên Hoàng tôn, nhìn thấy cung nữ dìu Ôn Yến tới đây, cũng lờ đi lời chào hỏi, chỉ buồn rầu nói: “Bạch Lan, con mau đến xem thử An Nhiên, khi nãy nó nôn đến cả người đều là sữa, vừa mới thay quần áo mới, khóc đến mệt rồi, khó khăn lắm mới ngủ được đấy.
Du phi đã xem Ôn Yến như ân nhân cứu mạng của An Nhiên rồi, ngự y chữa bệnh mấy ngày vẫn không có chút hiệu quả gì, cho nên bà gửi gắm tất cả hy vọng lên người Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn sắc mặt của An Nhiên Hoàng tôn, lúc đó lòng của nàng đã lạnh đi một nửa, thật sự rất vàng, nàng tiến lên mở mắt của cậu bé ra xem, toàn bộ xung quanh tròng mắt đều biến thành màu vàng.
Ôn Yến hoảng sợ nói: “Bệnh lý vàng da, có thể là bị tan huyết cấp tính.”
“Tan tuyết*? Tan tuyết là cái gì? Trị như thế nào?” Du phi thấy sắc mặt của Ôn Yến đột nhiên thay đổi, sợ đến mức cả giọng nói cũng thay đổi, run rẩy hỏi.
*Vì huyết tan với tuyết tan đồng âm nên ở đây Du phi nghe nhầm tan huyết thành tuyết tan.
Thái hậu cũng đi nhanh về phía trước, lúc này Du phi mới nhìn thấy Thái hậu và Hoàng hậu đều đến đây, vội vàng cúi người hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu!” Sau đó lại đi đến trước mặt Hoàng hậu, khẽ cúi người: “Hoàng hậu nương nương có lòng rồi!”
Thái hậu nói: “Miễn lễ, An Nhiên sao rồi?”
Du phi gần như sắp khóc lên nói: “Vừa uống sữa đã nôn ra, nôn xong thì khóc, khóc mệt xong lại ngủ!”
Thái hậu hỏi Ôn Yến: “Vừa rồi con nói tuyết tan cái gì? Hôm nay vẫn chưa có tuyết rơi đâu, bây giờ còn đang là mùa thu!”
Ôn Yến giải thích ngắn gọn một chút: “Không phải là tuyết tan đó, bệnh vàng da chia làm hai loại, một loại là vàng da sinh lý, bình thường sau khi đứa bé sinh ra đều sẽ xuất hiện bệnh vàng da sinh lý, và mấy ngày sau bệnh vàng da sinh lý sẽ tự động biến mất. Còn vàng da bệnh lý, là do vấn đề về thân thể, bệnh vàng da bệnh lý ở trẻ sơ sinh có thể là do bệnh tan máu bẩm sinh, nhiễm trùng sơ sinh, túi mật khác thường hoặc là bệnh viêm gan sơ sinh. Mà phổ biến nhất chính là tan máu.”
“Mấy thứ mà con nói ai gia cũng đều không hiểu, con nói xem, phải làm sao mới có thể chữa khỏi bệnh cho nó đây? Ai gia nhìn khuôn mặt của nó thế này cũng rất là khó chịu!” Thái hậu cũng nôn nóng, ngự y chẩn đoán bệnh mấy ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân, bây giờ Ôn Yến vừa nhìn đã có thể nói ra bệnh của An Nhiên, nhưng thấy vẻ mặt nặng nề của nàng, bà ấy cũng biết tình hình nguy kịch.
Ôn Yến không có trả lời, nàng chìm vào trong suy nghĩ, đầu tiên phải điều trị bằng liệu pháp ánh sáng, nhưng mà ở đây cũng không có thiết bị, chỉ có thể sử dụng ánh sáng tự nhiên thôi. Điều trị bệnh vàng da sơ sinh phải sử dụng ánh sáng xanh tím, trong ánh sáng mặt trời có các loại ánh sáng đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, tím, cho nên phơi nắng vẫn có tác dụng.
Nàng ngẩng đầu lên, lập tức nói: “Đưa An Nhiên ra ngoài sân đi, để cho đứa bé phơi nắng!”
Du phi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Phơi nắng? Bên ngoài gió lớn, bây giờ sức khỏe của nó suy yếu như vậy, sao có thể ra ngoài hứng gió được?”
Ôn Yến nặng nề nói: “Du phi nương nương, nếu như không sử dụng liệu pháp ánh sáng, lời nói này có chút khó nghe, An Nhiên sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.