Chương trước
Chương sau
Sau đó bạn cùng phòng vẫn tiếp tục chia sẻ trai đẹp vào nhóm, nếu Lâm Ý muốn mở ra xem thử thì trước khi xem cô sẽ gửi cho Chu Gia Dã một tấm ảnh chụp màn hình, nói xin phép: “Tiểu Tiểu nói anh chàng này rất đẹp trai, em rất tò mò, em muốn xem thử.”

Thật ra Chu Gia Dã cũng không nhỏ nhen đến thế, thi thoảng cô cũng lén lút xem sau lưng anh. Có lúc Chu Gia Dã chưa kịp trả lời tin nhắn, chờ anh trả lời là được phép xem thì cô đã mở ra xem xong từ lâu, cô còn làm bộ làm tịch nói xin lỗi vì vừa rồi không kìm được tò mò nên xem trước rồi.

Anh sẽ giận, nhưng rất nhiều lúc anh giận dỗi chỉ vì muốn được cô dỗ dành, hình như cô cũng thích cố tình chọc giận anh, muốn xem bộ dạng khi ghen của anh.

Có một lần Lâm Ý tụ tập với nhóm bạn cùng phòng, hiếm có dịp mọi người đều rảnh rỗi nên hẹn nhau đi chơi đến khuya.

Trần Tình Ảnh la gào mấy năm nay công việc áp lực đến độ tinh thần bất ổn, đã lâu không yêu đương với trai đẹp trẻ trung nên Hứa Tiểu nhanh tay tìm trong danh dạ của mình, mở từng người trong vòng bạn bè cho cô ấy xem.

Lâm Ý cũng tò mò lại gần xem thử, kết quả bị các cô chê bai: “Ý Ý cậu đừng có nhìn đấy, Chu Gia Dã lượn lờ trước mắt cậu suốt ngày, mấy anh này sao có thể lọt vào mắt cậu được.”

“Không phải cậu nói lần trước nhóm mình hại cậu phải dỗ dành người ra rất lâu à, không ngờ anh chàng đẹp trai như Chu Gia Dã lại nổi máu ghen ghê thật, lại còn ghen với hotboy mạng cơ đấy.”

“Cậu thì biết cái gì, chứng tỏ người ta thật sự rất thích Ý Ý nhà chúng ta.”

Nói đến đây các cô ấy đều bật cười, Lâm Ý nghe vậy thì đỏ mặt, không tham gia cuộc vui ngắm trai đẹp cùng các cô ấy.

Lần trước mà các cô nói là sau ngày hôm đó.

Đêm ấy đúng là cô đã dỗ dành anh rất lâu, thật ra anh rất để ý đến cảm xúc của cô, nếu như cô kháng cự thật thì anh cũng sẽ không khiến cô khó xử. Nhưng đêm hôm đó Chu Gia Dã đã bộc lộ khía cạnh không được phép chống cự của mình sau một thời gian dài, anh vừa dụ dỗ vừa lừa gạt cô, miệng dỗ cô ngoan còn tay chân lại chẳng nhượng bộ chút nào.

Sau đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh lại vẫn thấy anh vẫn ôm cô từ phía sau, cằm vùi vào vai và cổ, tư thế cong người bao bọc cô trong lòng trông có vẻ còn yếu ớt và dựa dẫm hơn cả cô.

Lâm Ý chê kiểu ôm này của anh vì quá nặng, người anh cao, chân thì dài, cơ bắp trên người cũng cứng rắn, được anh ôm như thế này giống như bị một bọc trong cái vỏ nặng nề và kín gió.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng vừa mới chạm vào người thì anh đã tỉnh giấc, anh mơ màng mở mắt, sau khi thấy rõ cô thì lại đè tới ôm chặt hơn.

Cổ họng cô còn hơi khàn, kháng cự nói: “Chu Gia Dã, anh nặng quá.”

“Anh không nặng.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của anh bên tai nghe như đang than phiền.

“Thật sự rất nặng.”

“…”

Cô chọc eo anh, anh ôm càng chặt hơn.

Một lát sau, cô bất đắc dĩ thở dài.

Lâm Ý đưa tay xoa mái đầu đang vùi vào hõm cổ mình, tóc của anh thật mềm, giống như cả người anh đang viết đầy mấy chữ bất mãn và không vui.

“Anh không vui thật đấy à?” Cô cười hỏi.

Nghe vậy, anh dụi đầu bên cổ cô, tỏ vẻ bất mãn trong im lặng.

“Sau này nếu em muốn xem thì em sẽ xin phép anh trước nhé, được không?”

“Ồ.”

“Xin phép anh cũng không được à?”

Im lặng một hồi, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói buồn bực của anh: “Em có cần phải xem người khác không?”

“Em không hay xem, cũng không đặc biệt thích xem, nhưng thi thoảng thấy các cô ấy nói chuyện khiến người ta tò mò.”

Anh lại im lặng một lúc.

Lâm Ý xoa tóc anh: “Thôi được rồi, sau này dù tò mò em cũng không xem. Em không nhìn người đàn ông khác, chỉ nhìn Chu Gia Dã nhà mình thôi được không?”

Một lúc sau, anh buồn bực nói: “Phải xin phép anh, anh đồng ý mới được xem.”

Cô cười thành tiếng khiến anh ngẩng đầu lên nhìn, cô nín cười nhìn vào mắt anh, sau đó bị anh cắn môi dưới.

Hình như anh đã thỏa mãn với sự dỗ dành của cô, cô chủ động ôm anh, dụi vào lòng anh và bắt đầu phàn nàn: “Tối hôm qua mệt quá, em ngủ thêm một lát.”

Không còn là chú chó to con hành động ấu trĩ ôm cô không buông như vừa rồi, anh cẩn thận vén mái tóc của cô lên để tránh bị đè phải, điều chỉnh độ cao của cái ôm cho thật thoải mái rồi ôm cô ngủ thêm một lát.

Mấy ngày này Chu Gia Dã đều ở Đế Đô, sau ngày hôm đó không lâu, các bạn cùng phòng vẫn đang thảo luận sôi nổi trong nhóm về bạn học nam hồi cấp ba bây giờ là hotboy quyến rũ trên mạng, họ tìm được rất nhiều ảnh lộ liễu trên tài khoản mạng xã hội của anh bạn đó sau đó gửi lên nhóm cảm thán.

Khi đó cô đang chơi với Hoa Hoa, điện thoại đặt trên bàn, Chu Gia Dã nghe thấy tiếng rung tưởng là có người tìm nên anh gọi cô một tiếng.

Cô mở tin nhắn ra, hình ảnh trong khung chat đúng lúc lọt vào tầm mắt hai người.

Lâm Ý lập tức cảm thấy chột dạ, tuy là trò chuyện nhóm nhưng ảnh chụp quả thật trông hơi hở hang, ám chỉ gợi tình rất rõ ràng.

Cô liếc mắt nhìn Chu Gia Dã, thấy vẻ mặt anh thản nhiên mới thở phào, làm như không có chuyện gì. Cô định tiếp tục làm việc của mình nhưng bầu không khí bỗng nhiên yên ắng khiến cô có cảm giác không ổn lắm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh vẫn ngồi đó xem tài liệu được gửi đến email với vẻ mặt thản nhiên, Lâm Ý vòng tay ôm cổ anh, đè xuống và nói: “Anh không vui hả?”

“Không có.”

“Thật sự không có?”

“Ừ.” Anh nắm tay cô rồi đẩy cô ra, định để cô đứng dậy: “Đừng đè lên người anh, có nặng không?”

Cô không những không đứng lên mà còn kề sát mặt vào mặt anh, anh cũng hơi nghiêng đầu tránh đi.

Thấy né tránh không được, anh không lùi về sau nữa, nghiêng mặt nhìn cô, trong một giây ấy cô ngỡ rằng anh sẽ nói gì đó nhưng anh bất ngờ giữ chặt cằm cô hôn tới, nụ hôn mang theo chút hờn dỗi, có phần nổi nóng.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, hơi thở của anh không ổn định, có điều trong mắt anh không hề có tình dục mà vẫn là vẻ lạnh nhạt không vui: “Anh không vui em không nhìn ra ư?”

“Nhìn ra rồi...”

“Nên dỗ dành anh thế nào em không biết sao?”

Cô ôm anh rồi hôn một cái, thấy anh không phản ứng gì, cô lại tiếp tục quấn quít dây dưa với anh. Cuối cùng Lâm Ý hôn đến mức anh không tự kiềm chế được nữa, vòng tay qua eo rồi ôm cô lên đùi, nhanh chóng đảo khách thành chủ, bấy giờ anh mới miễn cưỡng tha thứ cho cô, giọng điệu như đang dạy dỗ trẻ con, mang theo chút cưng chiều: “Bớt xem mấy cái này lại.”

Cô gật đầu như giã tỏi: “Em không xem.”

“Hứa với anh đi.”

Cô lấy lòng bằng cách gọi xưng hô anh thích: “Chồng ơi, em hứa.”

Chu Gia Dã nghe ra cô đang cố ý lấy lòng, anh véo mũi cô, sau đó vỗ vỗ eo cô, ý bảo cô đứng lên. Nhưng cô không dậy nổi, nhân cơ hội đó tiếp tục dựa vào lòng anh, nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt cô, hệt như tên vô lại luôn ỷ vào sự nuông chiều của anh, Chu Gia Dã không cầm lòng nổi muốn hôn cô lần nữa. Cơ mà vừa mới chạm tới môi cô thì Hoa Hoa ở bên cạnh đã bất mãn kêu meo meo rất to.

Hai người nghiêng đầu nhìn liền thấy Hoa Hoa đang ngồi xổm bên chân bọn họ, dưới chân nó còn có món đồ chơi vừa rồi Lâm Ý chơi với nó.

Trên mặt Hoa Hoa hiện rõ vẻ bất mãn, rõ ràng lúc nãy Lâm Ý còn đang chơi với nó, sau đó tự dưng không để ý tới nó nữa. Nó dùng móng vuốt cào cào đồ chơi dành cho mèo ở bên chân rồi lại ngẩng đầu lên kêu meo meo với vẻ không hài lòng.

Chu Gia Dã bật cười, liếc mắt nhìn Lâm Ý: “Thấy chưa, Hoa Hoa cũng không vui.”

Anh nâng cằm chỉ về phía Hoa Hoa: “Đi chơi tiếp đi.”

Lần này Lâm Ý tụt xuống khỏi đùi anh, lúc nhặt đồ chơi của Hoa Hoa lên cô nhỏ giọng nói: “Không phải vì em sợ có người tức giận sao, Hoa Hoa thì dễ dỗ rồi, nhưng có vài người không dễ dỗ như thế.”

“Anh không dễ dỗ hả? Có lần nào anh giận em thật đâu.”

“Lần đó, còn có lần kia nữa.”

Anh ôm eo Lâm Ý, kéo cô về từ phía sau rồi vươn tay véo gương mặt mềm mịn của cô, tức giận nói: “Em cứ ỷ vào chuyện anh thích em đi.”

Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của anh, khóe miệng cô sắp vểnh lên trời vì đắc chí, tiếp tục vui vẻ chơi đùa với Hoa Hoa trong phòng.

Nhưng có lúc nào mà cô không ghen tuông hay không vui không, cũng đâu phải là không có.

Sau khi kết hôn, hầu như ngày nào Chu Gia Dã cũng đeo nhẫn, trừ phi có yêu cầu trang điểm đặc biệt không thể đeo nhẫn thì anh luôn đeo trong bất kỳ trường hợp nào. Thật ra anh rất ít khi khoe khoang tình cảm, nghệ sĩ chỉ là một công việc của Chu Gia Dã, anh sẽ không đưa cuộc sống cá nhân vào ánh đèn sân khấu của công việc quá nhiều, song từng giờ từng khắc anh đeo chiếc nhẫn này cũng chính là đang âm thầm tuyên bố anh để tâm đến điều ấy.

Nhưng dù vậy thì người có tâm tư rung động với anh vẫn không ít.

Hiện tại anh còn chưa tới ba mươi tuổi, vẫn được tính là còn trẻ trong đội ngũ nghệ sĩ nam, thành tựu của anh đã bỏ xa lứa nghệ sĩ cùng tuổi, ai cũng có thể thấy rõ bằng mắt thường. Có vẻ rất nhiều người đều chắc chắn rằng người trong giới này sẽ không đưa ra quyết định sớm như vậy, sẽ luôn có cơ hội ở khía cạnh nào đó, vả lại trong giới này nào có người nào đơn giản như thế, không thiếu những đôi vợ chồng tình tứ trước ống kính nhưng khi tắt máy quay thì mạnh ai nấy sống.

Đêm hôm khuya khoắt có người còn gửi tin nhắn cho anh, lấy cớ trao đổi công việc. Mới đầu thực sự hỏi chuyện công việc, cái nào cũng hợp tình hợp lý nhưng thời gian trò chuyện lại vượt quá giới hạn thân thiết và hỏi han, có đôi lúc cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Chẳng hạn như câu trước vẫn đang cảm ơn thầy Chu, câu sau là thầy Chu nghỉ ngơi sớm nhé, tình trạng da dẻ ngày mai sẽ tốt hơn một xíu đó.

Hay như câu trước vẫn đang lịch sự khen ảnh hoạt động hôm nay chụp rất đẹp, câu tiếp theo là hỏi có thể mượn vài tấm ảnh đẹp còn dư không.

Lâm Ý sẽ cảm thấy khó chịu khi đọc những dòng chữ ấy nhưng lại không nói được là sai ở đâu. Đôi lúc Chu Gia Dã có thể nhận ra cô rầu rĩ không vui, song cũng không biết cô không vui vì chuyện gì, bởi vì nội dung câu chữ đúng là bàn về chuyện công việc nên anh cũng không thể không trả lời, hơn nữa nếu những lời này đã khiến cô cảm thấy khó chịu thì anh cũng sẽ không đáp lại đối phương.

Lúc cô trò chuyện với bạn cùng phòng, cô ấy vừa nghe đã hiểu: [Ý Ý, cái này gọi là nghệ thuật thảo mai, bình thường đàn ông không nhìn ra, nếu cậu cãi nhau vì chuyện này thì họ sẽ nghĩ cậu cố tình gây sự.]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó Hứa Tiểu gửi tin nhắn thoại, nói giọng ỏn ẻn: “Chị gái à, sao cậu phải tức giận vì chút chuyện vặt rãnh này, ngày thường anh trai bận rộn như thế, tớ chỉ biết thương cho anh trai thôi.”

Lâm Ý: “...”

Cô hỏi: “Vậy tớ nên làm gì bây giờ?”

Hứa Tiểu: “Dùng ma thuật đánh bại ma thuật.”

“?”

Chiêu “dùng ma thuật đánh bại ma thuật” mà Hứa Tiểu nói chính là phải thảo mai hơn.

Khi nghệ sĩ nữ hợp tác lại gửi tin nhắn cho anh vào đêm khuya, mượn cớ là bàn công việc, trong đoạn tin nhắn thoại gửi tới có thể nghe được giọng nói cô ta ngọt ngào đến nỗi khiến lòng người ngứa ngáy, đối phương nói cảm ơn thầy Chu nhiều, nếu không tôi cũng không biết nên làm gì mới ổn.

Lâm Ý ở bên cạnh nghe xong tin nhắn thoại đó thì chỉ im lặng nhìn Chu Gia Dã trả mời một câu khách sáo rằng không cần cảm ơn, sau đó lại nhắn một câu từ chối uyển chuyển: [Sau này cô hãy hỏi người quản lý của tôi đi, anh ấy biết khá nhiều về việc này.] rồi nhấn gửi, anh để điện thoại sang một bên, quay đầu liền thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Ý.

Anh ngẩn người mất một giây, bất giác cầm điện thoại lên, mở lịch sử trò chuyện vừa rồi, hỏi: “Câu nào khiến em không vừa ý?”

Anh rất tự giác.

Suýt chút nữa cô đã phì cười.

Nhưng cô vẫn kìm lại, sau đó cũng nói bằng giọng điệu rất chi là ngọt ngào: “Em nào có bất mãn gì, em chỉ biết thương cho anh trai thôi, nếu không em cũng không biết nên làm gì mới ổn.”

“…”

Nhìn bằng mắt thường có thể thấy Chu Gia Dã khựng lại vài giây, đó là sự im lặng có phần hóa đá.

Một lúc sau anh phì cười: “Ý Ý, em nói chuyện đàng hoàng được không?”

Cô tiếp tục bóp họng, nói chuyện bằng giọng điệu rất ngọt: “Sao em lại không nói chuyện đàng hoàng, đã muộn thế này mà anh trai còn phải đi làm, em...”

Anh đưa tay bịt miệng Lâm Ý, bịt luôn giọng nói ngọt đến phát ngấy của cô, nói xin tha thứ: “Xin em đấy, tha cho anh đi, em đừng nói như vậy nữa.”

Cô phản kháng, muốn lấy tay anh ra nhưng cô hoàn toàn không cự lại sức lực của anh.

Anh bịt chặt miệng Lâm Ý để cô không vùng ra được, thử nói điều kiện: “Anh buông ra cũng được, nhưng em nói chuyện bình thường cho anh, đồng ý thì gật đầu.”

Cô lắc đầu nguầy nguậy.

Chu Gia Dã cười mà không biết phải nói sao, vẫn bịt miệng cô không buông: “Em cứ phải tra tấn anh như vậy đúng không?”

Cô không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn Chu Gia Dã, đánh tay anh, mới đánh thì anh đã buông ra, miệng vừa được tự do cô liền nói: “Sao lại nói là em tra tấn anh, em nói chuyện với anh ngọt ngào thế mà anh vẫn không thích nghe đúng không?”

“Ừ, đúng là cảm giác này rồi.” Anh lại gần hôn lên môi cô: “Em mắng thêm hai câu nữa đi.”

“…”

Nhìn nhau mấy giây, cuối cùng cô mất kiên nhẫn, véo mặt anh nói: “Em muốn nói thế đấy, rõ ràng em nói như thế rất ngọt ngào mà.”

Lòng hiếu thắng bỗng dưng trỗi dậy, tại sao người khác nói kiểu đó là ngọt ngào, đến phiên cô lại thành tra tấn.

“Ngọt mà, tất nhiên là ngọt rồi.” Chu Gia Dã cắn vành tai nhạy cảm Lâm Ý khiến cô co rúm lại muốn trốn vào lòng anh, môi lưỡi của anh lưu luyến, khẽ rung động bên tai cô: “Mỗi lần Ý Ý nói như thế, giọng nói của em đều rất ngọt ngào.”

Cô đỏ mặt đạp anh: “Quỷ háo sắc.”

“Sao vợ lại gọi anh là quỷ háo sắc, đây chẳng qua là anh đang làm đúng chức trách của mình mà.”

Trở lại chuyện chính, Chu Gia Dã cầm điện thoại lên, mở nhật ký trò chuyện của nữ nghệ sĩ vừa rồi cho cô xem: “Cô ta nói rất nhiều, nhưng anh chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến công việc, không tiện nói nhiều nên bảo cô ta liên hệ với người quản lý của anh.”

“Cái gì mà không tiện nói nhiều?” Lâm Ý đọc lịch sử trò chuyện, chính xác đều là những vấn đề về công việc, vậy nên cô mới khó hiểu nói: “Cần giữ bí mật ư?”

“Ý anh là tuy tán gẫu có mấy chuyện thì không sao, nhưng nói một hai câu không rõ ràng, nói sâu vào lại biến thành cuộc trò chuyện không có điểm dừng. Lịch sử trò chuyện nhiều thêm hai trang nữa chắc Ý Ý sẽ giết anh mất.”

“…”

Cô lại đá anh một cú: “Em đâu có hẹp hòi thế.”

Anh nắm bắp chân cô, tiện đà hướng lên trên, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại của cô: “Quả nhiên, em chỉ biết thương cho anh trai thôi.”

Bị anh đảo ngược tình thế, ngay cả cảm giác ở chân cũng ngứa đến nỗi đỏ mặt, cô rút chân về, trở mình đưa lưng về phía anh, vơ chăn sang đắp lên người: “Ngủ thôi, ngủ ngon.”

Sau đó, anh quấn cả người cô vào chăn rồi kéo vào lòng, anh lôi đầu cô từ trong chăn ra, nắm cằm cô để cô quay lại nhìn mình, anh khẽ nhướng mày: “Ngủ sớm vậy à?”

“Chứ không thì sao?”

Anh không nói lời nào, cúi người nhìn cô, hàm ý rất rõ ràng.

Cô định đắp chăn, tiếp tục làm ngơ tỏ ý không hiểu ý anh nhưng không thành công, chút sức lực đó của cô không đáng là gì đối với anh, toàn bộ chăn đều bị anh xốc lên, cô giống như một con cá đang bơi bị vớt lên khỏi mặt nước, để mặc cho người xử lý.

Lần này anh cực kỳ thẳng thắn, ôm eo cô áp vào người anh rồi nói: “Nào, để anh trai nghe xem em ngọt ngào ra sao.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.