Sau khi về nhà, Lâm Ý lập tức đi mở máy tính của mình.
Nhưng vì lâu không dùng nên cô không nhớ mật khẩu, cuối cùng phải dựa vào gợi ý bảo mật để đăng nhập vào tài khoản.
Có điều tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì vô số tin nhắn cũ được gửi đến từ lâu đột ngột xuất hiện khiến máy tính bị đơ.
Phải mất một lúc lâu để máy tính xử lý, sau đó khung chat mới trở về trạng thái bình thường.
Khi cô vào xem thì thấy tất cả tin nhắn này đều đến từ một người, cảm xúc đã khô cạn từ lâu bỗng nhiên lại trào dâng, cô cảm thấy mắt cay cay muốn khóc.
Trong suốt hơn nửa năm qua, tâm trạng của Lâm Ý đã trở nên khô cằn, tê liệt tới mức không thể cảm nhận được bất kỳ dao động nào. Cả cơ thể và tâm hồn của cô như bị tách ra, dù cho đôi mắt rơi lệ nhưng vẫn không thể cảm nhận được nỗi buồn. Ấy thế mà vào lúc này nước mắt của cô rơi không ngớt, đồng thời cảm nhận được hơi thở, nhịp tim đang đập và cảm giác đau đớn cực kỳ lớn trong cơ thể như một linh hồn thực sự đang sống.
Lâm Ý cảm nhận được những cảm xúc thuộc về con người trong chính cơ thể khô cằn của cô.
Mà tin nhắn mới nhất là vào mười phút trước: “Học xong tiết tự học buổi tối sẽ về tìm cậu.”
Những lời này giống như mùa hè năm đó khi cô biến mất mà không nói một lời, sau đó cô ở nhà dưỡng bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3631277/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.