Đêm đó tôi không thể ngủ được, đồng hồ sinh học đã được điều chỉnh tốt trong thời gian này đột nhiên sụp đổ, thậm chí tôi còn không dám tắt đèn, chỉ cần chìm vào bóng tối là sự sợ hãi và cảm giác ngạt thở sẽ bủa vây lấy tôi, khiến tôi không thể thở nổi. 
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu có tiếng cười không ngừng vang vọng, một khuôn mặt không thấy rõ ngũ quan đáng há to miệng để lộ răng nanh tiến đến gần tôi, ép tôi không còn đường lui, dường như phải tận mắt nhìn thấy tôi máu thịt be bét mới bằng lòng buông tha. 
Tôi quây kín mình trong chăn, cảm giác đau đớn khi không thể hít thở thoải mái khiến tôi được giải thoát dù chỉ chút ít. 
Nỗi sợ do thiếu oxy dường như gần đến hồi kết. 
Trong màn đêm yên tĩnh, có tiếng cửa được mở khóa. 
Sau đó chăn tôi bị ai đó kéo ra, tôi giống như con trùng sợ ánh sáng ôm lấy bản thân, buồn bực xoay người vùi đầu vào gối, trốn tránh tất cả sự tiếp xúc đến từ thế giới bên ngoài, mặt trời sẽ làm tôi bị bỏng, không khí là thuốc độc đối với tôi, nước sẽ dìm tôi chết, đêm tối sẽ nhấn chìm tôi, tôi đụng vào bất kỳ thứ gì của thế giới bên ngoài cũng sẽ chết. 
“Lâm Ý.” Chu Gia Dã nằm xuống bên cạnh tôi, kéo tôi vào lòng. 
Anh ôm tôi rất chặt, bàn tay không có độ ấm, hô hấp nặng nề: “Lâm Ý, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em, anh ở đây.” 
Trên người anh vẫn còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3617220/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.