Điều khác với lúc trước là năm ấy tôi mười lăm tuổi vừa mới trở lại thành phố Nam Đài, tính cách vừa nhát gan vừa hướng nội, còn bây giờ tôi đã học cách đối mặt với rất nhiều điều.
Lần đầu tiên Chu Gia Dã vô tình nhìn thấy quyển vở mà tôi dùng để viết tiểu thuyết, cậu ấy vờ cố ý không trả lại cho tôi, trong lúc tôi đang hoảng hốt sợ hãi liền chọn cách ngồi xuống cúi đầu trốn tránh.
Nhưng bây giờ tôi lại có thể điềm nhiên như không có việc gì rút tay lại, sau khi ngồi trở về chỗ, vẫn không quên giễu cợt cậu ấy một câu: “Ngây thơ.”
Chu Gia Dã nhướng mày cười: “Ha.”
“Đùa nữa tớ sẽ ăn chùa ở đây.”
Tôi muốn uy hiếp.
Nhưng chút uy hiếp ấy hiển nhiên không có tác dụng.
Cậu ấy cười, có vẻ như tâm trạng rất tốt, dùng muôi vớt đồ ăn đã chín trong nồi giúp tôi, trong giọng nói của cậu ấy có sự thỏa hiệp bất đắc dĩl rất giống đang lấy lệ: “Được, cậu muốn ăn chùa mấy lần cũng được. Sau này cậu tới đây cứ nói tên tôi ra, ai thu tiền của cậu thì cậu nói cho tôi.”
Tôi hoàn toàn bó tay, cười tới nỗi suýt nữa bị sặc.
Trong buổi sáng mưa dầm hôm đó, tôi ăn một bữa lẩu dài dằng dặc, mà cả quá trình Chu Gia Dã ngồi đối diện vui vẻ phục vụ tôi, cậu ấy phụ trách lấy đồ uống, thêm nước dùng và cắt thịt, ôm đồm hết việc của đầu bếp và chị gái nhân viên, vô cùng rất chu đáo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3586169/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.