Kỳ thực chương ta mong đợi nhất cuối cùng cũng tới rồi.
Vì sao ư? Bởi vì chương này sẽ có màn ta liều chết với Trường Hành! Ta phải trả thù! Trả thù hắn hắt tiết chó vào mặt ta! Trả thù hắn tống ta vào viện tâm thần! Trả thù hắn đầu độc ta bằng điện tử!
Vì vậy ngày ngày ta đều hăng hái chờ thời cơ sống mái với hắn đến. Ta nguyên bản hừng hực hứng trí chờ, sau đó là mòn mỏi chờ, cuối cùng cũng quên khuấy mất mình phải chờ.
Tác giả đáng hận!
Trường Hành đáng hận!
Các người đừng vội bênh Trường Hành rằng ta mắng oan hắn, hắn quả thực đáng hận, đáng hận hơn tác giả gấp ngàn vạn lần.
Một buổi sáng đẹp trời, nắng sớm tinh khôi, chim hót líu lo, trăm hoa khoe sắc, ta từ trên chiếc giường êm ái tỉnh lại.
Mở mắt ra nhìn xung quanh, lại tiếp tục nhắm lại ngủ tiếp, bất chợt lại cảm thấy có cái gì không đúng.
Ta đang ôm cái gì? QAQ
Gối ôm? Không phải? Gối ôm sao biết thở?
Khẽ khẽ động mình, lại QAQ
Quần áo của ta đâu? Quần áo của ‘gối ôm’ đâu?
Mông ta sao lại đau thế này?
Hít sâu một hơi, điều tiết hơi thở, bình tĩnh bình tĩnh, từ từ mở mắt ra xem nào.
Mí mắt từ từ nhấc lên, đầu tiên là nhìn thấy khung cửa sổ lộng gió, tấm rèm màu xanh lam đang vui sướng tung bay trên sự hoảng loạn của ta thông báo: Đây không phải phòng ta, đây là phòng Trường Hành!
Tiếp đó tầm nhìn rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gap-bai-hoai-doan-chinh-kho-lam/2171106/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.