Đường Nhất Bạch ngồi trước bàn sách, một tay cầm bút nhìn bài thi trước mắt. Tư thế ngồi của anh rất đoan chính, giống như một học sinh tiểu học đang luyện viết. Anh cố gắng đọc nhanh và chuẩn bài đọc trước mắt, dùng bút đánh dấu những từ quen mắt nhưng không biết nghĩa. Còn về phần những từ không quen cũng không biết, thời gian của anh có hạn nên tạm thời mặc kệ.
Đây là điều mà Vân Đóa dạy anh, sau khi làm xong cả bài mới tra từ, có thể nhớ kỹ được bao nhiêu hay bất nhiêu. Nếu như từ đó gặp được nhiều lần thì anh có thể nhớ kỹ.
Cho nên trên bàn của anh ngoại trừ có bài thì thì còn có một quyển từ điển điện tử. Đây là vật thay thế cho phần mềm dịch trên điện thoại.
Kỳ Duệ Phong không gạt Vân Đóa, Đường Nhất Bạch đúng là đang làm bài tập tiếng Anh, hơn nữa anh làm rất nghiêm túc.
So với Đường Nhất Bạch thì Kỳ Duệ Phong có chút nôn nóng, anh xoay quanh người Đường Nhất Bạch giống như một chú chó hoang mang lo sợ. Đường Nhất Bạch có chút phiền: “Anh không cần phải đảo qua đạo lại trước mặt em.”
Kỳ Duệ Phong nhụt chí ngồi trên một cái ghế khác. Anh ta rầu rĩ nói: “Anh xin lỗi.”
Đường Nhất Bạch cúi đầu làm bài thi, không ngẩng đầu lên nói: “Lần thứ 28.”
Đây là lần thứ hai mươi tám Kỳ Duệ Phong nói xin lỗi với anh.
Kỳ Duệ Phong thở dài nặng nề. Anh thật sự không ngờ hôm qua chỉ một câu nói về Ái Nhĩ Phổ Tây của anh lại nhấc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-doa-bot-song/54752/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.