Khuôn mặt Vân Đóa đỏ lên, không để ý tới mấy người Đường Nhất Bạch, cô làm bộ loay hoay máy ảnh.
Kỳ Duệ Phong có chút không giải thích được, nhưng mà, là thần tượng, anh không có ý định lưu quá nhiều thời gian cho fan, bởi vậy chụp ảnh chung xong thì mang đàn em rời đi.
Vân Đóa nắm lấy thời cơ kéo dài khoảng cách với họ, chụp vài tấm hình. Không quan tâm có thể chụp được ảnh có thể dùng hay không, ít nhất cô có thể an ủi mình, cắm chốt ở đây không phải không có chút ý nghĩa nào.
Đưa mắt nhìn theo đội bơi rời đi, thầy Tôn tò mò hỏi Lâm Tử, “Vì sao vừa rồi cậu không nhờ Đường Nhất Bạch ký tên? Bây giờ còn dễ một chút, đợi tới khi cậu ta có danh tiếng lớn hơn cậu có muốn cũng không kịp.”
Vẻ mặt Lâm Tử vẫn nhạt nhẽo như vậy, mặt mày có chút buông lỏng, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng buồn bã ỉu xỉu. Lại nói tiếp, từ khi biết anh ta tới giờ đã mấy chục phút, anh ta vẫn luôn như vậy, như là đi vào cõi mộng đợi linh hồn về vị trí cũ. Nghe thấy lời của thầy Tôn, anh ta lắc đầu, đáp, “Tôi giúp em gái tôi lấy, con bé lấy của Kỳ Duệ Phong là đủ rồi.”
Vân Đóa có chút kỳ quái, “Em gái anh không cùng đi xem sao?”
Anh ta thở dài, “Con bé không tới được.”
Vân Đóa thấy vẻ mặt anh ta thưa thớt như là có tâm sự gì, cũng không hỏi tới nữa. Lâm Tử lái xe đưa Vân Đóa về khách sạn, hai bên đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-doa-bot-song/54742/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.