Từ sau đêm đó, Vân Đóa không gặp Đường Nhất Bạch đã nửa tháng, tâm tình của cô dần dần bình tĩnh lại, sau khi đã đổi ga giường và vỏ chăn mới mỗi đêm đều ngủ được đặc biệt thoải mái, điều này làm cho cô càng thêm tin tưởng thời khắc nhịp tim đập nhanh lúc trước chỉ là tạm thời, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nhưng tận sâu trong lòng cô lại giống như có một góc bị chiếm cứ rồi. Không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể chạm vào.
Đôi khi, cô muốn nhìn thấy anh ấy, chỉ muốn gặp một lần, tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu. Vân Đóa cảm thấy cái này gần giống với nỗi nhớ nhung bạn bè cũ, dù sao, cô cũng thường nhớ tới Trần Tư Kỳ.
Một buổi chiều tháng năm, sau khi Vân Đóa kết thúc cuộc phỏng vấn, ra ngoài cùng uống ly trà với Lương Lệnh Thần.
Đây cũng là Lương Lệnh Thần chủ động nói ra. Lương Lệnh Thần rất nghi ngờ, nếu anh ta không chủ động tìm Vân Đóa, Vân Đóa sẽ không đi tìm anh ta. Điều này làm cho anh ta ít nhiều có chút thất vọng. Nghĩ đến mọi thứ bối cảnh gia đình, ngoại hình, bằng cấp, nhân phẩm của Lương Lệnh Thần anh không thiếu, cho tới nay cũng không thiếu người theo đuổi, thế nào đến Vân Đóa nơi này, sức hấp dẫn của anh ta liền giảm xuống.
Vân Đóa bận rộn đến váng đầu, sau khi kết thúc công việc, lại bởi vì công việc chậm trễ một chút, tới lúc đến phòng trà đã hẹn, Lương Lệnh Thần đã đợi được một lát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-doa-bot-song/2264183/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.