Tôi tới cửa quán lẩu, trong quán không có mấy người, tôi liếc mắt một cái liền thấy Chu Gia Dã. Cậu ấy ngồi ở quầy thu ngân, một tay chống cằm chán đến chết đang chơi máy tính.
Tôi đi đến trước quầy thu ngân, cậu ấy cũng không ngẩng đầu lên liền biết có người, vẫn cứ dùng giọng nói lười biếng: "Mấy người ạ?"
Chu Gia Dã vừa nói vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy rõ đôi mắt đã lâu không thấy, rõ ràng màu nâu to tròn như là nhìn thấy ánh mặt trời.
Một giây đối diện như vậy làm tôi cảm giác được trái tim căng chặt.
Thế nhưng Chu Gia Dã cũng chỉ mất một giây như vậy, hơi nhướng mày, lười biếng tươi cười: "Lâm Ý."
Mặt mày Chu Gia Dã sáng ngời, hình dáng cứng cỏi, lúc cười có vài phần lưu manh khó dạy, luôn cho người ta một loại cảm giác ép bức không dễ chọc giận.
Tuy nhiên cậu ấy ngồi ở chỗ kia lười biếng mà cười, cảnh tượng này giống như đi qua thật lâu, lâu đến mức làm tôi rất khó tin tưởng tôi lại về phố Văn Hà, mà không phải nhà giam xa hoa lại đầy áp lực ở đế đô.
Tôi nhẹ gật đầu, tôi vốn không nói nhiều, mặt đối mặt với Chu Gia Dã bỗng nhiên tôi mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ.
Tôi không biết nói cái gì, đành phải cứng nhắc nói thẳng vào chủ đề: "Bài tập của cậu đâu?"
Chu Gia Dã cười lên tiếng, thân thể dựa vào phía sau lưng ghế: "Lâu lắm không gặp, câu đầu tiên cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-dem-tinh-yeu-gui-bien-nui/2831487/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.