Mãi tới gần sáng Hữu Dương mới chịu buông tha cho cô. An Ngọc không nhấc nổi cánh tay, để mặc anh đắp chăn rồi ôm lấy rồi hôn lên trán. Nhưng ngay sau đó, anh lại xoay người xuống giường, khoác áo, cầm bình nước lên mở cửa đi ra ngoài. Cô chỉ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn theo, quấn chặt chăn hơn. 
Chỉ một lát sau anh đã quay lại, ngồi xuống mép giường đỡ cô ngồi dậy rồi cho cô uống nước. Cất cốc xong lại cúi người hôn cô. 
Đột nhiên, anh nhíu mày. 
- Em không uống thuốc nữa sao? 
An Ngọc ngẩn ra, không khỏi nhướn mày nhìn anh. 
- Anh biết em thường lén uống thuốc tránh thai sau lưng anh à? 
Hữu Dương không đáp, nhưng sự im lặng của anh rõ ràng là đang thừa nhận. Cô lại hỏi. 
- Sao anh không cản em? 
- Sao phải cản? - Anh nằm xuống bên cạnh cô\, kéo cô vào trong lòng mình. - Người có máu hiếm mang thai rất nguy hiểm\, thời gian qua tôi đã không suy nghĩ chu toàn. Sau này cũng đừng uống nữa\, tôi sẽ tự làm biện pháp. 
- Chỉ vì vậy thôi sao? 
Chỉ vì máu của cô không phù hợp để mang thai mà người kiêu ngạo như anh lại sẵn sàng chịu thiệt như vậy à? 
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, chọc chọc lên ngực anh. 
- Vậy là anh muốn để người phụ nữ khác sinh con cho anh phải không? 
- Tôi muốn có con còn phải chờ đến lúc gặp được em\, lấy em về rồi mới làm cái trò đó sao? - Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/3321807/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.