Hữu Dương bế cô vào phòng. Vừa đặt cô xuống giường, anh đã lập tức lột chiếc áo đang khoác trên người của cô ra. Làn da trắng mịn có vài chỗ ửng đỏ, An Ngọc kéo chiếc áo mỏng không còn lành lặn của mình che đi cơ thể với vẻ mất tự nhiên trước cái nhìn trừng trừng của anh. Hữu Dương hừ lạnh vứt chiếc áo kia xuống đất với khuôn mặt ghét bỏ, sau đó cởi áo mình ra cưỡng chế cô mặc vào. Anh còn buông lời đe dọa.
- Lần sau em còn dám mặc mấy thứ rác rưởi kia trên người nữa thì coi chừng tôi chặt tay em đấy. Có thể em không biết nhưng khả năng chịu đựng của tôi rất kém\, cho nên em đừng có nghĩ rằng ỉ mình có mấy giọt máu trong người mà tôi không dám làm gì em.
An Ngọc để mặc anh càm ràm không ngừng, cũng để mặc anh mặc áo cho cô với động tác thô lỗ. Cô mím môi nhịn đau, không ngờ sau đó lại thấy anh cúi người xuống tháo giày cho cô rồi ném ra xa, đứng dậy ra lệnh.
- Nằm ngay ngắn vào. - Thấy An Ngọc ngoan ngoãn nghe lời thu chân vào trong chăn\, bấy giờ Hữu Dương mới kéo ghế tới\, ngồi xuống ngay bên cạnh\, hai tay khoanh trước ngực nhíu mày nhìn cô. - Ngoài mặt ra\, còn chỗ nào bị thương không?
An Ngọc lắc đầu, Hữu Dương lại hỏi tiếp.
- Chúng là ai?
- Bọn cho vay nặng lãi. - An Ngọc mệt mỏi dựa người ra sau\, trả lời. - Chuyện cũng chẳng có gì lạ cả. Vì tôi chưa trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813947/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.