Lúc Gia Hưng rời đi với niềm hân hoan hí hửng, An Ngọc lập tức tắt nụ cười, đôi mắt vô cảm nhìn theo bóng lưng anh ta. Lim lặng lẽ đưa cho cô một tờ khăn ướt, An Ngọc nhận lấy, lau sạch những chỗ anh ta đã chạm qua bằng vẻ mặt ghét bỏ. Điều chỉnh lại cảm xúc xong, cô bảo Lim đưa cô tới công ty của Hữu Dương.
Hơn một tháng không gặp anh rồi, cô nên biểu hiện thái độ của mình với anh một chút mới được. Dù sao lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau cũng không vui vẻ gì, dẫu An Ngọc vẫn cảm thấy đó chẳng phải là lỗi của mình, nhưng biết làm sao được, anh giận thì cô phải dỗ cho anh vui thôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc kết hôn cô tới công ty của anh, bởi vì cô luôn mang tâm thế đôi bên không xen vào chuyện của nhau, và tôn trọng mọi sự riêng tư lẫn nhau nên cô không quá quan tâm tới những thứ liên quan đến anh. Nếu như lần này không bắt buộc phải chủ động, có lẽ cô cũng chẳng có cái ý tưởng điên rồ này.
Được sự dẫn đường của Lim, An Ngọc cứ thế đi thẳng một mạch vào trong, xuyên qua những khuôn mặt xa lạ đang hướng ánh mắt tò mò về phía này mà đi vào cầu thang máy chuyên dụng.
Ban đầu An Ngọc còn chưa hiểu thang máy chuyên dụng tức là gì, nhưng khi lên đến nơi, mọi sự tò mò và thắc mắc của bản thân đều được giải đáp. Thang máy này chỉ có một nút bấm tầng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813905/chuong-41.html