An Ngọc bị cơn đói kéo tỉnh. Lúc cô mơ màng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền dừng lại trước khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính của Hữu Dương. Nhận ra anh đang ngồi trên đất làm việc, cô chớp chớp mắt, không nhịn được mở miệng hỏi. 
- Sao anh lại ngồi đây? 
- Em đoán xem? - Vừa nói, anh còn vừa động đậy tay, để cô nhận ra bản thân đang ôm rịt lấy một cánh tay của anh như đang ôm cỏ cứu mạng. Ngay lập tức, cô vội buông ra, hốt hoảng ngồi bật dậy, cười gượng. - Xin lỗi, em không cố ý đâu. Em cũng không biết vì sao lại vậy nữa. 
- Đói chưa? - Hữu Dương cũng chẳng có vẻ gì là khó chịu, bấm tắt màn hình ipad rồi hỏi cô. An Ngọc khẽ gật đầu, xoa xoa cái bụng rỗng của mình. Lúc định xoay người đặt chân xuống sàn, cô ngạc nhiên nhìn tấm chăn mỏng trên người, sau đó lại lén lút nhìn anh, không nhịn được cười tủm tỉm. Tên đàn ông thô lỗ này hóa ra cũng biết chăm sóc người khác đấy nhỉ? 
Đang tính đặt chân xuống, Hữu Dương đột nhiên nhíu mày quát một tiếng. 
- Dừng lại. 
An Ngọc đơ ra, ngước lên nhìn anh với vẻ mặt hoang mang. 
- Sao vậy ạ? 
- Đã bảo em không được đi chân trần xuống nhà, em không nhớ sao? - Anh lườm cô một cái, xoay người đi ra sau phía bàn làm việc. Cô ngơ ngác nhìn theo, vẫn cố giải thích cho bản thân. - Nhưng anh đã quẳng đôi giày của em đi rồi còn gì? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813899/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.