Đức Tùng nhìn theo bóng lưng vội vã của An Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy kì lạ và bất an. Thái độ khác thường của cô lúc nhắc tới mối tình đầu của ông thật sự khiến ông không thể làm lơ được, giống như có một bí mật nào đó mà ông không được phép biết. Ông có cảm giác rằng đó có thể là một chuyện động trời.
Rốt cuộc bà ấy đã giấu ông điều gì? Bà ấy chạy trốn khỏi ông mấy chục năm liền, mỗi lần ông tìm ra thì bà ấy sẽ lại chạy trốn. Bà ấy không chịu nói với ông bất cứ điều gì, vậy vì sao một kẻ xa lạ lại được bà ấy tin tưởng như vậy?
Rõ ràng An Ngọc đã biết điều gì đó, nhưng cô lại né tránh không nói với ông. Bao điều nghi vấn khiến tâm trạng ông buồn bực, cuối cùng lấy điện thoại ra bấm vào dãy số quen thuộc mà bản thân liên hệ gần đây. Rất nhanh, đầu giây bên kia có người bắt máy, giọng nói ngả ngớn của gã vang lên.
- Sao rồi ông chủ Đoàn? Điều kiện lần trước tôi nói ông đã nghĩ xong chưa?
- Khoan nói tới vấn đề đó đi. Tôi muốn nhờ anh một việc.
- Ồ, ông chủ Đoàn có biết chúng tôi không có khái niệm nhờ vả không? Cái gì cũng có cái giá của nó thì mới dễ làm việc được.
- Vậy thì tôi muốn thuê các anh. - Đức Tùng nghiến răng, thầm chửi mấy kẻ vô lại này trong lòng. - Điều tra giúp tôi một chuyện.
- Chuyện gì ông chủ Đoàn nói đi. Nể tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813894/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.