Buổi lễ nhanh chóng được bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi quan khách, bao gồm cả An Ngọc. Rất nhanh, cô vứt câu nói của anh ra sau đầu, hướng mắt về phía sân khấu. 
Cô ngồi bên dưới chứng kiến tất thảy cảnh hai người thề sẽ mãi ở bên nhau, dù già trẻ hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo khó cũng không chia lìa, xem đối phương như một phần của cơ thể, tôn trọng, bảo vệ, và trung thành tuyệt đối. 
Vào giây phút hai người trao nhẫn, An Ngọc cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười. Rất nhanh thôi, cả hai sẽ phản bội lời thề đó. 
- Đừng nhìn nữa, nhanh ăn đi. - Hữu Dương đẩy bát súp ấm nóng tới trước mặt cô. An Ngọc ngoan ngoãn cầm thìa lên thử một chút, sau đó mỉm cười mãn nguyện. Không hổ là khách sạn năm sao, đồ ăn thực sự rất ngon. Cô cũng sắm vai một người vợ tốt, không ngừng gắp thức ăn cho anh, cô không biết anh thích hay không thích món nào, chỉ là gắp đại thôi, nhưng anh đều rất nể mặt đều cho vào miệng, nhai với khuôn mặt vô cảm. 
Nhìn xem, biểu cảm như thế thì làm sao cô đoán được chứ? 
Chợt, sống lưng cô lạnh toát. Cô vô thức quay đầu nhìn về phía sau, không ngờ lại trông thấy vợ chồng trẻ kia đang nhìn về hướng này, mỗi người một biểu cảm. Một kẻ thì nhíu mày, sầm mặt không vui, một người thì mím môi đầy vẻ ghen tỵ. 
Xem đi, giây trước còn buông lời thề linh thiêng như vậy, giây sau đã nhìn người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813889/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.