Lúc tỉnh lại, An Ngọc hoàn toàn không nhớ được bản thân đã ngất đi từ lúc nào. Căn phòng ngủ lạ lẫm với trang trí dùng tông đen làm chủ đạo khiến cô phải nằm đơ ra một lúc lâu. 
Cô định ngồi dậy, nhưng mu bàn tay đau nhói khiến cô hơi giật mình nâng tay lên nhìn. Có lẽ vì ban nãy động tác quá mạnh khiến kim chuyền hơi bị lệch đi, một giọt máu dần dần rịn ra. 
Chà! Không ngờ cô phải chuyền nước chỉ vì ngất xỉu cơ đấy. Vậy còn người gây án đã đi đâu rồi nhỉ? Hẳn là anh không muốn nhìn thấy cô lúc này đâu. 
Khóe môi đau nhói, kể cả bên trong lòng môi cũng bỏng rát, thậm chí cô còn có cảm giác rằng nó đang dần lở loét nữa. Trên đời này có lẽ đau nhất chính là đau nhiệt miệng, một vết thương nhỏ nhưng lâu lành, và ở một vị trí mà chẳng ai biết. 
Cô không khỏi lầm bầm. Hóa ra lúc Hữu Dương nổi điên lại có phần khó kiểm soát đến vậy. Lần sau cô nhất định sẽ mặc kệ anh, không thèm đâm đầu vào chỗ chết thế này nữa. 
Đang suy nghĩ miên man, cửa được mở ra, Hữu Dương cầm một cái khay bước vào. Cô nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, cho đến khi thật sự nhìn rõ thứ mà trên chiếc khay anh đang cầm là một bát cháo trắng và một bát thuốc bổ, An Ngọc cảm thấy dường như mắt cô có vấn đề rồi. 
Đây thường là việc của nhà bếp cơ mà. Thời gian đầu cô còn ở đây, ngày ngày bị hành hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813875/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.