Bầu không khí thoáng chốc chùng xuống. Khuôn mặt Đức Tùng lúc này hết sức khó coi, mà An Ngọc cũng biến sắc, không lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm tờ kết quả kia hồi lâu, sự hoang mang hiện lên rất rõ. 
Thanh Vân cười hết sức hả hê, vẻ đắc thắng không thể che giấu được. Cô ta đứng dậy đi tới trước mặt An Ngọc, thình lình túm lấy tóc cô kéo ra sau, nhìn thấy khuôn mặt hơi nhăn lại vì đau của cô thì càng mãn nguyện hơn nữa. 
- Sao không nói gì? Mấy ngày trước mày huênh hoang lắm kia mà? Bây giờ sự thật phơi bày rồi nên mới biết sợ có đúng không? - Đoạn, cô ta liếc sang người đàn ông vẫn đang ngồi chết lặng bên cạnh. - Bố, bố nhìn cho kỹ đi. Chẳng phải con đã nói với bố rồi sao? Cô ta không phải là con của bố, cô ta cố tình tiếp cận bố, cố tình bày ra cái vở kịch này là vì muốn trả thù gia đình chúng ta. 
- Vì sao em phải nói dối vì trả thù kia chứ? - An Ngọc lên tiếng, ngoại trừ khuôn mặt hơi tái đi, cô hoàn toàn không có bất cứ phản ứng chống trả nào. - Lần trước em đã rất thắc mắc rồi, rốt cuộc vì sao chị lại nghĩ rằng em bước vào nhà này là vì muốn trả thù? Chẳng lẽ mọi người đã làm gì có lỗi với em ư? 
Nghe vậy, đáy mắt Thanh Vân thoáng hiện lên sự chột dạ. Cô ta giật mạnh tóc cô, gào lớn. 
- Bây giờ mày còn dám chất vấn tao à? Mày dám lừa dối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813851/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.