Chương trước
Chương sau
Từ trong cung trở về cũng được mấy ngày rồi nhưng vẫn không thấy Sở Dịch đâu, Song Song thật sự là vô cùng khó chịu, phiền não không phải không thấy được , mà là không hiểu vì sao tâm loạn ý phiền ? Vung tay một cái , bõm ! Một hòn đá rơi xuống hồ nước. Rút tay về, ngẩng đầu nhìn khoảng không vời vợi trên cao, sao thật sáng, ngắm ánh sáng tinh khôi như ngọc kia, nàng bất giác lại cúi đầu thở dài ! Buồn chán tới cuối hậu viện, nàng phát hiện thì ra hậu viện lại có một khe sâu mĩ lệ như thế, đẹp giống như tiên cảnh vậy.
Hậu viện kì thực có một mảnh đất trống lớn, một bên là khe sâu, đằng trước bị người ta dùng cọc gỗ vây lại, hai bên lại là tường cao, dưới ánh trăng mơ hồ thấy cả một sườn núi đầy hoa thơm đua nở, sương trắng mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng từng đàn bướm từ trong cốc bay lượn đùa giỡn, thật tuyệt đẹp, Song Song say sưa ngắm nhìn, nàng rất thích ở đây !
Phi thân nhảy lên rào chắn, nhìn mĩ cảnh trước mắt, nàng quên hết phiền muộn trong lòng, tùy ý để tóc phiêu du theo làn gió, làn váy cũng nhẹ nhàng mà phiêu động.
Rất đẹp ! Tựa như tiên tử không nhiễm chút phong trần, cả người nàng tản ra thứ ánh sáng tinh khôi kì lạ, hay là nàng là một tiên nữ bướng bỉnh nào đó xuống thế gian chơi đùa ? Sở Dịch vừa đi đến, ngắm nhìn có chút ngây dại, hắn thậm chí quên nhắc nàng đứng ở nơi đó nguy hiểm như thế nào.
Song Song hoàn toàn đắm chìm trước cảnh sắc động lòng người kia, không hề phát hiện có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, cứ thế vui vẻ nhảy múa.
Sở Dịch trong lòng cuống lên, phi thân tiến lên một tay ôm Song Song trong ngực mình.
“Nữ nhân, nàng muốn chết à ? Nàng không biết như vậy nguy hiểm thế nào à ?” Sở Dịch khẩn trương đối Song Song quát, hắn lại đi lo lắng nữ nhân không biết nặng nhẹ này ? Chết tiệt, hắn là bị sao vậy.
Song Song đến lúc tỉnh táo lại, nàng đã bị Sở Dịch ôm vào lòng, cũng thấy vẻ mặt hắn rõ ràng là tức giận, cũng cảm giác một khuôn ngực cường tráng cùng cánh tay mạnh mẽ đang ôm mình,cái ôm thật chặt.
“Ta không muốn chết, bất quá nếu chàng nếu muốn ta ngạt thở chết, cũng rất nhanh thành công “ Song Song vừa nói vừa dãy dụa, Sở Dịch cũng giảm lực đạo, nhưng không buông nàng ra !
“Chàng lại tức giận cái gì ? Tại sao lại ở chỗ này ?”
“Nơi này là chỗ của ta” Sở Dịch đáp lại.
“Vài ngày không thấy bóng dáng, đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, hay bởi nơi này là chỗ của chàng thật ?” Song Song rất không hài lòng hắn trả lời như thế.
“ Là đang oán giận ta vắng vẻ nàng ?Nữ nhân ?” Sở Dịch hiển nhiên không ngờ lại nàng lại lớn gan như vậy.
“Không, ta chỉ không thích mọi người ở đây coi ta như không khí, là nghi vấn không phải oán giận, các hạ ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều làm gì !” Song Song giải thích nói :”Còn có, chàng nên gọi Song Song, không nên gọi ta là nữ nhân, như vậy rất không lẽ phép biết không ?” Song Song thật không hài lòng Sở Dịch gọi nàng như vậy, vội vàng nhắc.
“Ngưoi luôn nhỏ mọn như vậy à, nữ nhân !” Bàn tay khẽ vuốt mặt Song Song, thủ có chút lực mạnh.
“Chàng như vậy là muốn trừng phạt ta sao ?” Song Song nỗ lực nâng cằm muốn nhìn thẳng Sở Dịch, bất quá thật đau thương là nàng chỉ đứng đến vai hắn.
“Nàng đang khiêu khích ta sao ?” Sở Dịch vô cùng kinh ngạc, cư nhiên nàng lớn mật như thế.
“Nếu như chàng gọi tên ta, không hề kêu ta “nữ nhân” , trái lại ta sẽ tự tát vào mồm.” Song Song chăm chú muốn sửa đúng Sở Dịch xung hô với nàng.
“Ta nghĩ còn có biện pháp tốt hơn làm nàng không nói nữa“ Sở Dịch nói xong, cúi đầu hôn lên cặp môi đỏ mọng kia, không có một tia ôn nhu, cực nóng mà mãnh liệt, đẩy môi của nàng ra, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng nàng , quấn lấy lưỡi nàng. Sở Dịch thật thích cảm giác này, ngọt ngào, so với tưởng tượng của hắn còn ngọt ngào hơn.
A! Sao hắn cắn môi ta, Song Song muốn kháng nghị, nhưng phát hiện cả người vô lực, trái tim đập thình thịch trong ngực. Tay của hắn vuốt ve thân thể nàng, làm cả người nàng như có lửa thiêu đốt. Hắn lại dám … Sắc lang !
Sở dịch dời khỏi môi nàng, con ngươi đen nhìn Song Song vì nụ hôn nồng nhiệt mà hai mắt mê mang, không thể hô hấp.
“Ngươi vì sao lại hôn ta ? Vì trừng phạt ?” Song Song cố gắng để tâm trạng bình tĩnh, thế nhưng ý hỏi trong lời nói lại biến thành tiếng khàn khàn nỉ non.( Lúc này Song nhi đang tức giận nên ta để nàng gọi Sở Dịch là “ngươi”)
“Chính là thế !” Đường nét trên mặt Sở Dịch không còn băng lãnh cứng nhắc, thậm chí còn có một tia ham muốn.
Song Song nhanh chóng ngậm chặt miệng, không dám nói thêm gì nữa. Nàng sợ, sợ hắn ảnh hưởng đến nàng, nàng sợ tự trầm luân mà không thể kiềm chế, nàng có chút không biết phải làm sao.
“Ngươi, đăng đồ tử —!” (*) Song Song nói không được nữa, hung hăng đẩy Sở Dịch ra, bỏ chạy về trước viện. Nàng không rõ vì sao Sở Dịch làm thế, đây là nghiêm phạt, nàng rất tức giận, giận vì không tát hắn một cái! Mà lại hưởng thụ nụ hôn đó.
Sở Dịch cũng không rõ vì sao lại hôn nàng, hắn nhất thời không kìm lòng được muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Không ! Giống như nàng nói chính là nghiêm phạt, nghiêm phạt nàng phản kháng hắn. Hắn biết hắn có dục vọng mãnh liệt với nữ nhân kia, hắn muốn nàng !
Ngày cứ như vậy qua đi, hai người ở chung cũng coi như hài hòa. Thế nhưng Song Song có ý định vô ý lảng tránh Sở Dịch, vì nàng sợ ánh mắt Sở Dịch nhìn nàng, làm nàng tâm phiền ý loạn.
Thế nhưng, những ngày hòa bình cuối cùng cũng bị một người tại sáng sớm chấm dứt.
Sáng sớm, Song Sonng còn chưa tỉnh ngủ đã bị người hất chăn lên, nha hoàn nói Sở Dịch muốn cùng ăn sáng với nàng.
Song Song cực không tình nguyện nằm dậy, trong lòng không khỏi buồn bực, bởi vì thường chờ khi nàng tỉnh dậy, Sở Dịch không biết đã đi từ lúc nào, thái độ ngày hôm nay thật khác thường, cái gì mà cùng nhau ăn sáng ? Rửa mặt chải đầu xong, Song Song đi tới đạ̣i sảnh.
Sở Dịch ngồi một chỗ chờ nàng, mặt lạnh như băng, không có biểu tình. Chỉ là lạnh lùng nói với Song Song một câu :” Dùng bữa đi !” rồi cầm đũa ăn trước.
Nhìn khối băng kia, Song Song cực kì mất hứng, ngồi xuống cũng không ăn cơm, ngẩng đầu, nhìn Sở Dịch không chớp mắt.
Rốt cục Sở Dịch buông đũa hỏi :” Thế nào ? Xem ta có thể ăn no à ?”
“ Đương nhiên không no , nhưng chẳng lẽ sáng sớm chàng lôi ta dậy vì muốn ta thấy khôi băng của chàng ?”Song Song nhỏ giọng nói thầm.
Tuy rằng Song Song nói nhỏ như thế nhưng Sở Dịch vẫn nghe được, đứng dậy ra ngoài cửa, Song Song vội vàng bắt vạt áo hắn, lay lay hỏi :” Này, chàng sinh khí à, chàng muốn đi đâu ? Ta cũng muốn đi, ở đây rất buồn chán !”
Sở Dịch dùng sức một chút, Song Song đã ngã vào trong lòng hắn, hung hăng hôn môi nàng, một người vẫn bá đạo như thế, dán lên môi Song Song nỉ non nói :” Ta không gọi “này” ! Gọi phu quân hoặc là tướng công, ta đi quân doanh “ nói xong lại hung hăng điểm nhẹ môi nàng, không hề quay đầu rời khỏi phòng khách.
Nha hoàn đứng xung quanh che miệng cười trộm, quản gia vẫn giữ vẻ mặt như thường ngày, làm như không thấy gì, đứng im một chỗ. Bọn họn mới biết được thì ra chủ tử thường ngày băng lãnh là thế mà cũng có vẻ mặt cuồng nhiệt.
Mất đi chỗ dựa, Song Song mềm nhũn ngồi dưới đất, mặt đỏ bừng, đưa tay lên sờ môi, trên mặt dường như vẫn còn lưu lại mùi vị vủa hắn. Nếu như lần trước chỉ là ngiêm phạt, vậy lần này là vì cái gì ? Song Song thất thần nhìn về hướng Sở Dịch ly khai….
Nàng không nhớ bằng cách nào mà quay về phòng mình, nằm trên giường miên man suy nghĩ, rồi mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa. Trong đầu hiện lên bóng dáng Sở Dịch, không biết nam nhân bá đạo kia đã trở về chưa , thôi ! Nhớ tới hắn làm cái gì.
“Phu nhân, tướng quân mời phu nhân đến dùng cơm trưa” Nha hoàn Tiểu Ngọc nói nhỏ.
“Nói ta nghỉ ngơi rồi “ Song Song hữu khí vô lực nói, nàng còn không muốn nhìn lại nam nhân kia, mà vì sao có chút nhớ nhung hắn !
“ Vâng, thế nhưng hiện tại còn sớm , phu nhân ! Dùng cơm xong, phu nhân nghỉ ngơi cũng không muộn ạ !” Tiểu Ngọc hiểu rõ, nhỏ giọng nói.
“ Ta không đói bụng !”
”Vậy được rồi, nô tỳ xin lui xuống dưới trước “
Song Song phiền não nằm trên giường, trong lòng có chút khó chịu, “ Song Song, trái tim ngươi đã đánh mất rồi ? Có phải tim ngươi bị nam nhân bá đạo kia trộm đi rồi ? Hắn bá đạo hôn ngươi, bá đạo xuất hiện, rồi bá đạo tiêu sái rời đi, cũng mang tim ngươi theo?”
Song Song bị chính ý nghĩ của mình làm sợ hãi, nàng thực đã yêu hắn ? Thế nhưng nàng cũng biết yêu một nam tử lạnh lùng cũng không phải chuyện dễ dàng. Yêu một nam tử như vậy, lòng nàng chắc chắn sẽ bị thương tổn!
“Tướng quân, phu nhân nói nàng đã nghỉ ngơi” Trở về từ phòng Song Song, Tiểu Ngọc cẩn thận nói lại.
Khuôn mặt Sở Dịch càng lạnh lùng, phất tay nói “ Các ngươi xuống dưới đi.”
Bọn hạ nhân nhìn ánh mắt băng lãnh kia, sớm đã thành câm như hến, thấy chủ nhân đuổi đi, nhanh như chớp đã không thấy bóng người.
Chú thích
(*) Đăng đồ tử : Kẻ háo sắc. cái này có liên quan đến Tống Ngọc, một trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc cổ đại.
Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn?
Trước hết, Tống Ngọc trình bày , mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân.
Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa them ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng ( câu này nghe rất nhiều trong film ảnh và truyện kiếm hiệp). Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc?
Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần.
Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
“Nữ nhân chết tiệt, tại làm loạn cái gì không được tự nhiên ?”
Sở Dịch khuôn mặt băng lãnh nhìn không ra tâm tình, đứng lên hướng thư phòng đi đến. Trong hoàng cung nghị sự, mặc kệ các đại thần đang thảo luận cái gì, mà trong đầu hắn chỉ có Song Song, nhớ đến dung nhan mĩ lệ cùng cử chỉ e thẹn của nàng. Thế nhưng nữ nhân này gần đây luôn tránh mặt hắn, nghĩ vậy Sở Dịch có chút không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng thêm chút nhục nhã, hắn – không cho phép có người cự tuyệt hắn.
Sở Dịch đột nhiên đứng dậy, không để ý vẻ mặt thắc mắc của mọi người, rời khỏi phòng nghị sự rồi vội vàng trở về nhà. Trở lại phủ, lại phát hiện Song Song không có trong phòng, liền đi đến khe sâu, trực giác của hắn mách bảo ở nơi đó có thể tìm được nàng.
Mặt trời dần ngả về tây, khe sâu nhuốm ánh vàng huy hoàng chói lọi, Song Song ngồi trên rào chắn, hai chân nghịch ngợm đong đưa, nghĩ ngợi lung tung.
Không một tiếng động, Sở Dịch từ phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng. Song Song biết là hắn, vì mùi hương quen thuộc, cũng vì chỉ có hắn mới ôm nàng như thế, giống như sợ nàng ngã đến nơi !
“Nữ nhân, nàng sao cứ muốn dọa người như thế ? Ta nghĩ ở chỗ này không thể vây một hàng rào được nữa, mà phải xây một bức tường !” Sở Dịch thì thào nói nhỏ bên tai nàng.
“Không, cứ như vậy, như vậy tốt, không cần xây tường ở đây.” Song Song vội vàng thỉnh cầu hắn.
Song Song cảm nhận cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, cái ôm thật ấm áp, nàng thật thích hắn cứ ôm nàng như thế. Được rồi ! Không được trốn tránh nữa, phải dũng cảm đối mặt thôi !
Sở Dịch nhẹ nhàng ôm nàng xuống.
“Vậy phải xét xem nàng có nghe lời hay không đã, nếu sau này cứ hành động dọa người như vậy, ta cũng không thể bảo chứng !” Sở Dịch dĩ nhiên muốn uy hiếp Song Song .
Đúng lúc ấy, “Rột… rôt…” cái bụng rỗng của Song Song kêu lên kháng nghị, giải cứu nàng khỏi hoàn cảnh bị Sở Dịch uy hiếp, thế nhưng đổi lại lại là …. một câu dạy dỗ nữa.
“Nàng một mực chờ ta ở đây, ta có nên đánh vào mông nàng thật đau ?” Sở Dịch nhíu mày.
Song Song lè lưỡi, có chút không ý tứ nói :” Ta đói bụng, cùng ta dùng bữa được không ? Đi thôi !”
Nhìn Sở Dịch, Song Song ăn uống cũng rất ngon miệng. Dùng bữa xong, hạ nhân cũng biết điều mà lui xuống.
“Ăn thật no a !” Song Song thỏa mãn reo lên.” Chàng… Tướng công chàng đều mỗi ngày như thế ? Có phải rất khổ cực không ?” . Lần đầu tiên gọi Sở Dịch là tướng công, dù có chút không quen miệng, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, tướng công ! Tướng công của nàng, Song Song thấy ngực thật ấm áp .
“Nàng đang quan tâm ta sao ?” . Phát hiện thái độ của Song Song có điểm chuyển biến, mà đôi môi đỏ mọng hắn luôn khát vọng kia kêu hắn “tướng công”, lòng hắn dường như có một dòng nước ấm chảy qua….
Khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng che giấu :” Không có, ta chỉ thấy rất buồn chán a, cũng không thể đi ra ngoài, ở đây cũng không có người ta quen thuộc, …”
“Nàng muốn đi ra ngoài ?”
“Ân, đúng vậy, có thể chứ ?” Mắt Song Song lóe sáng, vội vã gật đầu nói.
“Ta từng nói không thể sao ?” Sở Dịch nói.
Song Song vui vẻ chạy đến bên người Sở Dịch, ôm hắn reo :” Cảm tạ tướng công , ta muốn quay về thăm cha ta cùng Tiểu Hương, chàng có thể cùng ta không ?” Đương nhiên phải cùng về với hắn, nếu không người khác lại cho rằng nàng bị đuổi về nhà mẹ đẻ, không bị cha hung hăng quở trách mới là lạ !
“Được thôi ! Nhưng ….chờ mấy ngày nữa, bởi vì mấy ngày nay ta không có thời gian.” Sở Dịch đáp ứng rồi.
“Được, mấy ngày nữa thì mấy ngày nữa, ta đi trước nghỉ ngơi, chàng cũng nghỉ ngơi đi nha.” Song Song hài lòng nói song, định chuẩn bị bỏ đi.
Vừa lúc nàng xoay người, Sở Dịch dùng chút lực đã thấy nàng ngồi gọn trên đùi hắn :” Nàng đang tránh mặt ta sao ! Đừng quên chúng ta là phu thê đó, không cần ta nhắc nhở chắc nàng cùng biết những chuyện phu thê phải làm!” Sở Dịch có chút chịu không nổi thái độ Song Song như vậy, mở miệng nói.
Tư thế như vậy thật sự là rất…. ái muội, Song Song cảm giác tim mình đập thình thịch, có chút xa lạ cũng có chút khó xử, lắp bắp nói :” Ta vì sao… phải tránh mặt, ta chỉ là … rất mệt mỏi, hắc hắc…” nói xong cười gượng hai tiếng.
Sở Dịch không nói gì, hôn lên đôi môi đỏ mọng hắn ngày đêm khát vọng, ôm chặt nàng, dường như muốn hòa tan nàng vào cơ thể hắn.
Phu thê ? Cái gì mà chuyện phu thê muốn ? Có ý tứ ? Hắn có đúng hay không … muốn cùng nàng…., muốn cùng nàng động phòng ? Nàng cảm nhận rõ ràng Sở Dịch khát vọng nàng, châm trên người nàng ngọn lửa nóng bỏng, như thiêu như đốt nàng ! Mà nàng thậm chí có chút chờ mong !
Nàng có phải nữ nhân hư hỏng không mà dám nghĩ như vậy ! Nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Sở Dịch dời đi đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, nói :” Sau này không được tránh ta, nói cách khác ta sẽ hung hăng nghiêm phạt nàng, nàng nên đi nghỉ ngơi đi, ta đi thư phòng.” Nói xong buông Song Song ra, đứng dậy cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng khách, hắn rất muốn cứ như vậy, thế nhưng lại sợ nếu cứ tiếp tục sẽ dọa nàng trốn ra xa, bởi vậy chỉ còn cách cố nén đau đớn vì dục vọng thiêu đốt, phải đi tắm nước lạnh thôi !
Song Song đứng nơi đó có chút ngây người, không nghĩ ra, vì sao vừa rồi khát vọng hôn nàng như thế, rồi lại quay người lạnh lùng bỏ đi, vì nghiêm phạt ? Hắn coi nàng là cái gì ? Song Song vô cùng tức giận, thái độ Sở Dịch như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hung hăng dậm chân một phát, buồn bực quay trở về phòng.
Tức chết người đi được ! Sáng sớm Song Song liền đứng lên hường thư phòng tìm Sở Dịch, nàng muốn nghiêm khắc giáo dục hắn, không nên như vậy tùy tiện “ khi dễ nàng”, ai biết Sở dịch đã không thấy bóng người đâu. Được rồi, trước tạm thời phóng cho hắn một con ngựa ! Vừa định chuồn ra đi chơi, trong cung phái người tới thông báo, thái hậu muốn nàng tiến cung, không biết có chuyện gì, chỉ là không thể làm trái mệnh lệnh, chuẩn bị ổn thỏa liền rồi đi ngay.
Vào cung, một công công liền dẫn nàng tới tẩm cung thái hậu.
“Song Song thỉnh an thái hậu.” Song Song nhu thuận hành lễ.
“Nha đầu, ngươi tới, ngồi xuống đây.” Thái hậu nói xong liền bắt chuyện, Song Song ngồi ở một bên.
“Để thái hậu đợi lâu, hôm nay khí trời thật đẹp, người có muốn hay không Song nhi dẫn người đi ra ngoài một chút.”
“Không được, ngồi yên cùng ai gia trò chuyện.” Thái hậu vẻ mặt ý cười.
“Dạ.”
Thái hậu mỉm cười đánh giá Song Song, ôn hòa hỏi :” Nha đầu này ! Tên tiểu tử Sở Dịch đối với ngươi có tốt không, có hay khi dễ ngươi không ?”
Song Song cười nói :” Tướng công chàng đối với con tốt.” Không đánh nàng, cũng không có ngược đãi nàng, chỉ là thỉnh thoảng nghiêm phạt một chút…
“Vậy là tốt rồi, ha hả, vậy là tốt rồi… Nha đầu ! có hay không có tin “món bao tử”?’ Thái hậu cẩn thận hỏi, mong muốn nghe một tin tức tốt.
“Món bao tử ? Tin tức ?” Song Song vẻ mặt nghi hoặc nhìn thái hậu.
“Nha đầu ngốc, ai gia muốn hỏi ngươi có hay không mang thai?” Thái hậu nhìn vẻ mặt Song Song mờ mịt, mở miệng giải thích hết.
Song Song không biết nói gì mà chống đỡ, bọn họ còn chưa cùng một phòng thì làm sao dám nói đến hài tử, hơn nữa , thành thân mới chưa được một tháng sao có thể có nhanh như vậy. Dù nàng cũng không hiểu nhiều động phòng là “động” như thế nào, thế nhưng ngày thành thân bà mối nói như vậy, nàng cũng chỉ biết có thế.
Song Song mặt đỏ lên, e thẹn nói :” Thái hậu, sao có thể nhanh như vậy được.” Nàng cũng không muốn nói với thái hậu chuyện còn chưa có động phòng. Nói không chừng thái hậu lại ép Sở Dịch cùng nàng. Dọa nàng !
“ Dịch nhi có hay không cùng ngươi động phòng ? Ai gia thế nhưng nghe nói các ngươi dường như phân phòng ngủ.” Thái hậu đâu có dễ lừa như vậy nha !
“Thái hậu ?” Song Song ngẩn ra, thái hậu làm sao mà biết được, chẳng lẽ trong phủ có tai mắt của thái hậu ?
“Nha đầu a, ai gia thế nhưng hy vọng Sở gia có người nối dõi càng sớm càng tốt.” Thái hậu vẻ mặt chờ mong.
“Thái hậu, Song Song biết, thế nhưng tướng công chàng chưa từng yêu cầu, Song nhi….” Nói đến đây không biết làm sao tiếp tục, lại vội vàng nói :”Thái hậu, chuyện này để Song Song chính mình giải quyết được không, nếu như tướng công biết con kể lể khóc lóc với người, như vậy chàng lại càng căm ghét Song nhi !
“Nha đầu ngốc, ai gia hiểu rõ, nếu không, hôm nay ai gia cũng không gọi ngươi đến. Một thê tử như hoa như ngọc thế này, tiểu tử kia thế nào mà lại không động tâm, hay là…” Thái hậu nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, sẽ không chứ…!?
“Thái hậu, làm sao vậy, hay là cái gì chứ ?” Song Song không rõ thái hậu ám chỉ cái gì.
“Nha đầu này, hay là Dịch nhi thực sự thích nam nhân, hoặc là có bệnh gì không tiện nói ra ?” Thái hậu lo lắng nói.
Thích nam nhân, bệnh không tiện nói ra, không được ! Song Song nghe xong mắt trợn trừng, bị thái hậu nói mà thấy sợ hãi.
“Thái hậu, người đừng lo lắng, có lẽ… tướng công còn chưa có chuẩn bị tốt để tiếp nhận Song Song, thái hậu không nên lo lắng, để chúng con thích ứng đã, không nên ép buộc chàng !” Song Song vội vàng nói.
“Ha hả… Nha đầu, ngươi yêu tên tiểu tử kia rồi đúng không ?” Thái hậu nở nụ cười, nhìn Song Song che chở Sở Dịch như vậy, bà cũng nhận ra.
Bị nói trúng tâm sự, Song Song lộ ra kiều thái một nữ nhi, thì thào nói :” Đúng vậy ! Thái hậu, Song Song thực thích chàng, nhưng mà thái hậu phải đáp ứng Song Song, hiện tại đây chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta được không ?”
“Được ! Bí mật !” Hai người nhìn nhau cười……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.